[Dịch] Già Thiên

Chương 1637 : Thân như đạo lô

Ngày đăng: 10:21 06/09/19

- Ta xem ra ngươi thực muốn chiến một trận cùng ta, phải không? Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đạo đài, thần sắc bình thản, không vui không buồn nhìn về phía Vũ Mặc. - Có chút ý niệm trong đầu, đáng tiếc ngươi đã không phải ngươi của năm đó. Nghe nói mười năm nay ngươi càng ngày càng sa sút, không còn lực chiến một trận, thật khiến người ta thất vọng! Vũ Mặc hạ xuống mặt đất. Mọi người ồ lên, rõ ràng là người của Thần Đình tới gây chuyện, trong lời nói có quá nhiều bất kính, đã biết tình trạng của Diệp Phàm mà còn ép bức như vậy. - Đứa nhỏ! Để bổn hoàng đến giáo giáo ngươi biết cái gì là cường giả đi! Hắc Hoàng như một Yêu Thần hạ giới, toàn thân đều bao phủ trong sương mù, huyết khí như biển cả mênh mông. Diệp Phàm khoát tay áo không cho Hắc Hoàng động thủ, nói: - Ta quả thật xảy ra một ít vấn đề, tuy nhiên cũng còn có thể chiến một trận! Đứa nhỏ, đến đây đi, ra tay với ta đi! Hắc Hoàng nghe Diệp Phàm nói lời này, trong lòng nhảy rộn, hắn thật sự sắp đi tới một bước kia sao? Nó là bi ai của trăm vạn đại quân Thần Đình, vì tất cả người tới đây công sát hắn mà thở dài. - Hừ! Ta chờ mong đội quân Thần Đình vô tận này, trợ giúp Tiểu Diệp Tử phá kiến thành bướm. Tốt nhất thời khắc mấu chốt có Phó giáo chủ đi theo đến đánh chết hắn! Lý Hắc Thủy cũng thực hưng phấn, nhưng hết thảy điều này đều che giấu ở tận đáy lòng, không hề để lộ ra. Vũ Mặc thần sắc lạnh lùng vô tình, nói: - Vạn nhất đánh bị thương ngươi, ta sợ bị thể nhân thóa mạ, ta không thể giống ngươi, toàn thân đều bao phủ vầng hào quang, không ít địa phương đều có đắp pho tượng của ngươi! - Không quan hệ! Ngươi cứ việc đến đây đi! Diệp Phàm nói. Vũ Mặc cười lạnh, nói: - Một khi đã như vậy, đừng trách ta ra nặng tay! Nếu thật sự không kiên trì được, ngươi có thể kêu lớn lên! Không nói gì khác, nhưng từ chiến tích mà nói, nhiều năm qua như vậy có mấy người dám bất kính với Diệp Phàm? Hắn nói lời quá đáng như vậy, rất nhiều người đều phẫn nộ! Thần Phạt Thành, lập tức rơi vào im lặng! Thời gian đã cách nhiều năm như vậy, Diệp Phàm còn có thể ra tay hay sao? vẫn luôn có lời đồn đãi, thân thể hắn dường như càng ngày càng tệ. Mười năm trước ở Đế Quan, hắn còn có thể mượn dùng Thần liên trật tự trong máu chiến một trận, nhưng mới đây không lâu, có người truyền ra bí văn, ngày nay ngay cả Thần liên trật tự Diệp Phàm cũng không thể vận dụng. Ầm! Vũ Mặc ra tay, trực tiếp vỗ vào trên ngực Diệp Phàm, Thánh thế nhưng lại không có tránh đi, mọi người đều run lên trong lòng, thầm than “anh hùng mạt lộ”, ngay cả một kích như vậy cũng không thể tránh được sao? Trên mặt Vũ Mặc lộ ra một vẻ cười châm biếm, tràn ngập trào phúng, vừa muốn nói gì, nhưng mới hé miệng, đột nhiên thần sắc hắn thảm biến, trong lòng hắn thầm cả kinh kêu lên: “Sao lại thế này? Đại đạo mảnh nhỏ của ta!” Vũ Mặc muốn kêu to lên, nhưng trong miệng lại không thể phát ra tiếng, thân thể không thể nhích động, chỉ có thể gào to trong lòng. Mọi người không biết tỉnh cảnh đó, chỉ thấy Diệp Phàm bị Vũ Mặc đánh một chưởng trúng ngay ngực, tất cả đều vì hắn mà cảm giác bi ai một trận: thời kỳ huy hoàng của Thánh thể thật sự đã trôi qua rồi sao? Mới vừa đối mặt một cái mà thôi, đã bị người đánh trúng như vậy, có loại thê lương của anh hùng tuổi xế chiều. - Đáng tiếc! Trận chiến ba trăm năm trước ấy đã hủy diệt một vị kỳ tài ngút trời! Vốn trước đây hắn đã chiếu sáng hào quang vạn trượng, tương lai có thể khiêu chiến với Đại đế cổ, có thể chinh phạt chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh, thế mà ngày nay lại rơi vào kết cục như vậy! Oai phong một cõi của hắn theo năm tháng từ nay về sau một đi không còn trở lại nữa rồi! Không ít người đều thở dài, đây là một cái kết cục khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ mà trong lòng lại chua xót. Một anh kiệt vốn phải là vô địch đương thời, kết quả lại là già nua và trì độn đến nông nỗi này! Năm tháng quả là vô tỉnh, đã lấy đi quá nhiều. Trên mặt người Thần Đình tới đây đều nổi lên vẻ cười lạnh lùng, bọn họ vui mừng khi nhìn thấy cảnh này, Vũ Mặc mới vừa lên tới liền đánh một chưởng trúng Thánh thể Diệp Phàm, kẻ chấn nhiếp một cái thời đại ngày xưa. Điều này là nhục nhã thật lớn cho hắn, dù không giết hắn, kéo hắn xuống thần đàn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tâm tình mọi người phức tạp, Diệp Phàm bại quá nhanh, một chiêu mà thôi, rất nhiều người cũng không cam lòng, muốn xông lên phía trước giải cứu, không đành lòng nhìn thấy hắn chịu nhục. - Người của Thần Đình các ngươi thật quá đáng? Một chưởng hạ xuống rồi lui đi, làm gì còn nhục nhã người ta như vậy, chậm chạp không chịu nâng lên! Có người tính tình cương liệt không kiềm nổi, lớn tiếng quát lớn, “bịch bịch bịch” bước nhanh tới phía trước, định ra tay. Ba trăm năm qua, một thế hệ mới quật khởi, nhất định đã sinh ra rất nhiều anh hùng và cường giả, mà không ít người đều là từ nhỏ đến lớn nghe truyền thuyết về Diệp Phàm, tự nhiên rất kính trọng hắn. Chỉ trong nháy mắt đã có gần cả trăm người định ra tay, Thần Phạt Thành tuyệt đối không ít cao thủ, đây là một khu vực không ai quản lí, mà lại phồn hoa một cách thần kỳ, lại thường xuyên có Đại Thánh tới đây trao đổi thần vật, Cổ Kinh các thứ. - Thần Đình các ngươi khinh người quá đáng! Quên năm đó Thánh thể đã từng làm cái gì sao, ba trăm năm qua hắn có thể sống sót cũng đã rất không dễ, các ngươi chẳng những không tiếp nhận những chuyện hắn làm kia, mà còn khi nhục như vậy. Thật quá đáng! Mấy người cầm đầu tính tình nóng nảy, trong đó một người cầm trong tay đại phủ, xé mở ra hư không công tới phía trước. Một phương Thần Đỉnh lập tức đứng ra một hàng người, trong đó một người trung niên cầm chiến qua trong tay chặn ngang con đường phía trước. Hắn cũng là Đại thống lĩnh của Thần Đình, tên là Vũ Lan, trên mặt mang theo vẻ chế nhạo, cười lạnh nói: - Chư vị đây là muốn làm cái gì? Một trận chiến này là đã qua Thánh thể Diệp Phàm đồng ý mới tiến hành, hơn nữa Vũ Mặc từng nói qua, Diệp huynh nếu như không địch lại hoặc là không chịu nổi, có thể kêu lớn, trận chiến lập tức ngìmg lại ngay! Sắc mặt mọi người đều biến đổi, loại câu nói này thật đáng giận! Câu đó đâu có mảy may kính ý và thành khẩn, sắc mặt như vậy làm cho người ta rất muốn tát cho hắn một trận tại đương trường. Một đám người lập tức phóng vọt lại đây. Các loại Pháp bảo bay múa, cùng nhau công tới phía trước. Thế nhưng người ở đối diện cực kỳ cường đại, đó là cường giả xưng tôn làm tổ tông thống lĩnh một vực của Thần Đình, cường đại hơn những người này. Ở trong tiếng binh khí vỡ vụn, một đám người xông lên trước hết tất cả đều bại lui, mấy người đứng đầu còn phun ra một ngụm máu lớn, bị thương nặng, suýt nữa thương đến tánh mạng. - Các ngươi thật khinh người quá đáng! Nhục nhã Thánh thể Diệp Phàm như vậy, lương tâm vứt bỏ đi đâu!? Các ngươi nếu đã cường đại như vậy, năm đó khi hắn chinh chiến với chí tôn trong vùng cấm, như thế nào không ló đầu ra chiến một trận, khi đó các ngươi trốn ở đâu? Ngày nay, thân thể hắn suy bại, các ngươi mới dám nhảy ra, không hiềm làm kẻ vô sỉ sao?! Rất nhiều người cả giận quát mắng. - Nói không thể nói như vậy, đây chỉ là một lần luận bàn bình thường mà thôi, Vũ Mặc thống lĩnh cũng sẽ không lấy tính mạng của hắn. Hơn nữa, chư vị không cảm thấy có điếm quá phận rồi sao? Diệp đạo huynh năm đó quả thật có chút công tích, nhưng cũng không thể đẩy hắn lên thần đàn như vậy, điều này không phải là kính trọng hắn, mà đang làm hại hắn, chúng ta chính là muốn cho mọi người thanh tỉnh nhận thức về hắn, hắn... chỉ là một con người không hơn không kém! Ở đối diện, Đại thống lĩnh tên là Vũ Lan kia tiến lên, trên mặt mang theo vẻ cười thản nhiên, ngăn chặn đường tiến của mọi người. u Nhược nghĩa nữ của người chủ Thần Đình có một dung mạo thanh lệ xuất trần, giờ phút này sắc mặt bình tĩnh, cũng không nói gì, nhưng không có ngăn cản hết thảy, chính là một loại thái độ của bản thân. - Ồ! Không đúng! Lão thống lĩnh tuổi già nhất của Thần Đình kia rốt cục có cảm giác không đúng: bàn tay của Vũ Mặc dán trên ngực Diệp Phàm thời gian không khỏi quá lâu, mặc dù là có lòng làm nhục nhã đối phương cũng không phải như vậy. Mà lúc này có một số người rốt cục cũng cảm thấy có điều không thích hợp: sắc mặt của Vũ Mặc thực cổ quái, từ lúc ban đầu đầy vẻ trào phúng đến bây giờ lại trắng bệch, chuyển biến thực đột ngột, giống như là gặp quỷ. Đột nhiên, trong miệng Đại thống lĩnh Vũ Mặc trẻ tuổi nhất của Thần Đình ho ra máu, thân thể chấn động mãnh liệt, rồi sau đó lảo đảo, mọi người đều nghe tiếng vang của xương cốt nứt vỡ, rồi hắn như là một đống bùn nhão ngã xuống. - Vũ Mặc! - Thống lĩnh đại nhân! Một phương Thần Đình mọi người đều cả kinh kêu lên, tất cả đều biến sắc. Sự tình phát sinh thực đột ngột, rõ ràng là Vũ Mặc đánh ra một chưởng trúng ngực Diệp Phàm, như thế nào kết quả lại là chính hắn ngã xuống. Một đám người rất nhanh phóng vọt tới phía trước, nhất là mấy vị Đại Thánh đều tế ra pháp khí. Nhiều binh khí như vậy đồng loạt công tới hướng Diệp Phàm, quyết hạ độc thủ! Chung quanh, rất nhiều người khó chịu, vừa rồi người của Thần Đình cản lại, không cho quấy rầy hai người kia quyết đấu, nhưng hiện tại chính mình lại trực tiếp tham dự vào, thật sự là hai tiêu chuẩn cá biệt. - Có bổn tọa ở đây, các ngươi không cảm thấy quá phận sao? Hắc Hoàng điềm nhiên nói, một tấm Đạo Đồ bay ra, làm cho phiến hư không này hiện lên sương mù dày đặc, lộ rõ sự cường đại của nó. Nhưng, nó suy nghĩ lại vẫn không ngăn cản, ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái. - Vũ Mặc! Ngươi làm sao vậy? Những người đó hô to. Vũ Mặc thân thể yếu đuối, gần như nửa quỳ sụp xuống, rất là không cam lòng, nhưng không khống chế thân thể được, xụi lơ ở nơi đó, tư thế này khiến hắn vô cùng khó chịu. Vừa rồi còn rất ngạo khí, không quản tới bốn phương, hùng thị cường giả chư thiên, kết quả đảo mắt một cái liền phủ phục ở dưới chân Diệp Phàm. - Ta... dường như bị chính mình đánh bại, là mảnh nhỏ đại đạo của ta xuyên thủng chính thân ta! Hắn gian nan nói. Từng mảng Pháp bảo bay lại đây, rơi xuống trên người Diệp Phàm. Rốt cục hắn ra tay, chưởng chỉ trong suốt đánh trúng từng kiện từng kiện, vang lên tiếng “rắc rắc” không dứt bên tai. Ai cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chưởng chỉ của Diệp Phàm va chạm với những binh khí kia, lập tức Đạo ngân trong binh khí tấn công mà ra, toàn bộ đánh vào trong thân thể hắn, làm cho hắn chấn động mãnh liệt. Nhưng, rất nhiều binh khí tự thân lại đều nứt nẻ! Vũ Mặc sắc mặt tái nhợt phủ phục ở dưới chân Diệp Phàm, như là đối mặt với một vị Vương vô thượng, hắn cảm giác thực khuất nhục, lời nói hùng hồn đã nói ra miệng, nhưng hiện tại lại là tư thế này, làm cho hắn hận không thể đâm đầu xuống đất chết cho xong. Cường giả thứ ba một thế hệ trẻ tuổi ba trăm năm qua, tuy rằng là theo cách nói của riêng Thần Đỉnh, nhưng cũng đủ để chứng tỏ hắn có thần tư ngút trời và thiên phú tu đạo không gì sánh nổi. Đáng tiếc, được bao phủ trong vầng hào quang bực này vẫn chỉ có thể quỳ phục ở dưới chân Thánh thể thân thể suy nhược kia. Mọi người đều ngây dại, vừa rồi còn lo lắng cho Diệp Phàm, cảm thán anh hùng tuổi xế chiều, cảm thấy thê lương thay hắn. Hiện tại lại là cảnh tượng này, rất nhiều người sau phút hóa đá lại lớn tiếng hoan hô. - Sát! Trung niên Đại thống lĩnh Vũ Lan suất lĩnh hơn mười vị cường giả tuyệt đỉnh đánh tới, không dám dùng thân thể công kích, không quản tới binh khí đã nứt nẻ, trực tiếp tế ra các loại đạo pháp đánh lên trên người Diệp Phàm. Thần quang che lấp mặt trời, đạo pháp xông lên tận trời. Rồi xảy ra chuyện khiến người ta giật mình kinh sợ: thân thể Diệp Phàm bị đánh run lên, nhưng thủy chung vẫn đứng sừng sững không ngã. Hắn cũng không có trả đòn, thần sắc lãnh đạm nhìn quét mọi người. Điều này quả thực làm cho mọi người hoảng sợ! - Mảnh nhỏ đại đạo của ta! Đại thống lĩnh Vũ Lan kêu lên sợ hãi thành tiếng, hắn cảm giác toàn bộ thân thể đều trống không. Chỉ trong nháy mắt như là hóa thành phàm nhân từ trên chín tầng trời rơi xuống địa ngục. Những người khác cũng đều thần sắc trắng bệch, so với hắn càng sâu đậm hơn. Không ai nói nên lời, cảm nhận thân thể vô cùng trống rỗng, một thân đạo hạnh và tinh khí thần đều bị rút sạch, chỉ còn lại có một thể xác. Đây là một loại hư thoát, mảnh nhỏ đạo pháp tiến vào trong thân thể đối phương. Trong cơ thể Diệp Phàm truyền ra một chút thanh âm vỡ vụn, nhiều vị Đại Thánh cương mãnh công kích, một thân đại đạo toàn thân bị cướp đoạt đang rèn luyện máu thịt của hắn. Thân thể hắn giống như một cái lò lớn, mảnh nhỏ đại đạo của địch nhân đều là lửa, hòa tan với pháp và đạo của chính hắn. Đồng thời, lạc ấn căn nguyên đạo tắc của những người này cũng lưu lại một Đạo ngân ở trong này, bị tâm thần của hắn nhìn quét qua. Mười năm nay hắn luôn ngộ pháp, quan sát đại thế của thiên địa, thể nghiệm lực lượng của lưỡi đao năm tháng, xem chính mình là cái hỏa lò thiên địa, nấu chảy hòa tan hết thảy pháp và đạo, bách kinh, vạn pháp dường chung một lò, rèn luyện bản thân mình. Pháp và đạo của hắn không hề biến mất, vẫn luôn tồn tại, hơn nữa đạo hạnh cũng đang trong tăng trưởng, chỉ là bị phong bế ở trong máu thịt của chính mình không có thể vận dụng mà thôi. Hắn cần có một quá trình tọa hóa, như phượng hoàng tắm trong lửa mới có thể sống lại, mà hắn thì phải tắm trong vạn đạo, mượn lực lượng của bách kinh luyện chế bản thân mình, để chính mình tân sinh lại. Ba trăm năm trước, Diệp Phàm liều mạng huyết chiến với chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh, gặp ảnh hưởng có thể đau khổ cả đời, cả người quả thật đã phế đi phân nửa, nếu không có gì bất ngờ, cả đời hắn đều chỉ có thể dừng lại như thế. Với áp chế nghiêm trọng như vậy, chẳng khác nào mang cho hắn gông xiềng trật tự khó có thể đánh vỡ. Thế nhưng, sự tình gì đều có hai mặt của nó, từ một góc độ nhìn khác, điều này không hẳn không phải là một loại tôi luyện và kỳ ngộ. Áp chế càng ngoan độc, lực bắn ngược lại càng lợi hại, một khi vùng vẫy thoát khỏi nhà giam, có lẽ hắn sẽ như rồng bay về trời, ngâm một tiếng ba mươi ba tầng trời đều phải rung chuyển! Ba trăm năm qua, hắn sống cũng không tính uổng phí, trong quá trình trọng tổ thân thể, hắn mơ mơ màng màng, nhưng máu thịt lại lạc ấn pháp tắc của trận chiến với chí tôn, như một thanh Tiên kiếm tôi luyện trong ba trăm năm, sắc bén tới cực hạn. Đây là nguyên nhân vì sao hắn chưa từng tu luyện mà thân thể lại càng khủng bố hơn như vậy, đây là nhờ dấu vết đạo tắc trong tác chiến với chí tôn mà luyện thành. Hơn nữa, tuy rằng hắn hôn mê, nhưng tiềm thức cũng không hề ngủ say, vẫn luôn ở vào một loại trạng thái đặc thù. Trong đầu của hắn, có mấy đại địch, phân biệt là chủ nhân Luân Hồi, chí tôn Quang Ám, Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Khí Thiên. Hơn ba trăm năm trước, hắn từng mặt đối mặt với những người này, từng giao thủ chiến một trận, nên trong quá trình tái tạo máu thịt của hắn, ở chỗ sâu trong tiềm thức luôn luôn tiến hành thôi diễn là địch với những người này, hình ảnh chiến đấu ngày đó không ngừng phản chiếu trong óc hắn. Không chỉ có hắn chinh chiến cùng với địch nhân, mà còn bao gồm hình ảnh Hư Không Đại đế, Hằng Vũ Đại đế quyết chiến với chí tôn. Có thể nói, đây là tài phú để tu luyện quý giá nhất thế giới. Mười năm nay hắn ngộ đạo, thăm dò pháp, lưu lạc ở chốn hồng trần, cùng với Cơ Tử Nguyệt cùng nhau đi dạo khắp núi rừng sông suối, tiềm năng thức tỉnh. Tiềm thức hơn ba trăm năm sống lại, bị hắn cảm nhận được làm cho hắn ngộ đạo thành cuồng, thiếu chút nữa hóa đạo. Cảm thụ của hắn quá sâu khắc, bất cứ trận tranh phong nào trên thế gian so ra đều kém đại chiến với chí tôn. Hắn từng trải qua loại này có thể là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn, gặp phải trường đại kiếp nạn sinh tử này, coi như đã chết một lần, gian nan sống lại. Nếu như thông hiểu mấy thứ đạo lí này, còn hơn là liên tục đại chiến trong gió tanh mưa máu. Hình ảnh đại chiến chí tôn cùng với những pháp tắc và đạo văn trật tự kia vẫn như cũ còn có dấu vết ở trong cơ thể hắn, căn nguyên của hắn đến nay vẫn còn tồn tại cùng với những thứ tác chiến kia. Đây cũng chính là một trong nguyên nhân hắn mất đi một thân mảnh nhỏ đạo pháp. Trong cơ thể hắn có rất nhiều thứ gì đó, nhưng hắn cũng không cần so đo suy tính, ngày nay hắn cần chính là thu phục tất cả đạo và pháp dưới bước chân của mình, để mình bao trùm phía trên hết thảy. Ngày nay, hắn là một cái hỏa lò thiên địa, cần ngọn lửa của vạn đạo để rèn luyện bản thân mình, cùng với chờ mong được như phượng hoàng tắm trong lửa tái tạo thân thể mới. Bản thân là hỏa lò, tiếp dẫn ngọn lửa đạo nguyên của vạn vật, luyện chế máu thịt, tôi luyện nguyên thần, mà đây chỉ là một khởi đầu. - A... Vũ Lan kêu lên sợ hãi, cũng không thể thay đổi được sự thật: mảnh nhỏ đại đạo của hắn vọt vào trong cơ thể đối phương một cách kỳ bí, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, một lát sau lại quay ngược trở về. “Rắc rắc!” Thân thể mười mấy người này đều run rẩy dữ dội, tất cả đều đứt gân gãy xương, mà nguyên thần của bản thân đều bị đánh nứt ra, bị thương nghiêm trọng. Những người này đều không ngoại lệ, đều mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, tất cả đều phủ phục ở dưới chân Diệp Phàm, như một đống bùn nhão, không thể nhúc nhích. Toàn cảnh này khiến mọi người đều chấn động. Trong Thần Phạt Thành bất kể là một phương bên Diệp Phàm này, hay là một phương Thần đình, hoặc là người trung lập đang xem cuộc chiến... tất cả đều như hóa đá. Đại thống lĩnh thống ngự một vực của Thần Đình, tuyệt đối là chí cường giả trong Đại Thánh, ngạo thế mà đi, thế nhưng ở trước mặt Thánh thể Diệp Phàm sớm đã tàn phế phân nửa trong truyền thuyết này, lại không chịu nổi như vậy! Vừa rồi còn kiêu ngạo tự mãn. hiện tại từng người đều quỳ phục ở nơi đó, giãy giụa không đứng dậy nổi, mỗi người đều đầu đầy mồ hôi, thân thể co rút và sợ run. - Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thánh thể Diệp Phàm sắp một lần nữa quật khởi ư?! - Trong cơ thể hắn vẫn như cũ không có dao động đại đạo, ngay cả Thần liên trật tự cũng không thể vận dụng, nhưng vừa rồi vì sao lại quỷ dị như vậy, đây là pháp và đạo loại gì? - Ta dường như thấy được Thánh thể một lần nữa trở lại đỉnh phong, sắp sửa bắt đầu khởi điếm mới chiếu sáng vũ trụ rồi! Không ít người nói nhỏ, các tu sĩ nghiêng về phía Diệp Phàm tất cả đều phấn chấn, trên mặt từng người đều lộ vẻ hưng phấn, vô cùng chờ mong, không tự kìm hãm được giết chặt nắm tay. Cường giả của một phương Thần Đình thì từng người mặt mày xanh mét. Một hàng người phủ phục ở dưới chân Diệp Phàm phía trước kia trông thật chói mắt, trong đó có thống lĩnh của họ, có hộ pháp của họ, lại khuất nhục quỳ ở nơi đó. - Ôi! Thói đời hiện nay! Người có bản lĩnh thường bĩu môi không hé răng, kẻ không có chút bốn sự cả ngày cứ kêu gào loạn bậy. Nhìn cái gì vậy, chính là nói các ngươi đó! Đừng trừng mắt, thật nếu có bản lĩnh ngươi đã không phải quỳ ở chỗ này! Hắc Hoàng luôn luôn là miệng lưỡi rất độc địa, lúc này đương nhiên nó sẽ không bỏ qua cho đám người này. - Ngươi... Vũ Mặc kỳ tài một thế hệ sắc mặt đỏ rực, máu đều sắp phun ra. Đám người Vũ Lan cũng đều sắp phát điên, hôm nay bọn họ trải qua hết thảy thật sự là một loại vô cùng nhục nhã. - Các ngươi không phải đều rất lợi hại sao, đều tự thống ngự một khu tinh hải, như thế nào kết quả đều quỳ gối ở nơi này? Hắc Hoàng tiếp tục đả kích, hung hăng chọc vào vết sẹo của họ, nói: - Rác rưởi chính là rác rưởi, ba trăm năm trước khi đối mặt với chí tôn trong cấm địa Sinh Mệnh, các ngươi khiếp nhược, từng người đều chạy trối chết, không dám xuất hiện. Ba trăm năm sau, gặp phải người từng chiến một trận với chí tôn gian nan còn sống trở về, các ngươi lại giống như gà chết. Từng người tranh nhau giành xông tới phía trước, nghĩ rằng chiến bại một Thánh thể tàn phế như vậy là được danh chấn vũ trụ hay sao? Ta khinh! Một đám rác rưởi, vẫn là bị đánh bại, vĩnh viễn không thắng được! Trong Thần Phạt Thành, rất nhiều người nghe nói như vậy, cùng nhau ồn ào phụ họa theo, hô to thống khoái. Hắc Hoàng phun máu lên đầu những người này, làm cho bọn họ đều cảm thấy đáng phải như thế, tuyệt không thể đồng tình với chúng được. Mọi người Thần Đình hận không thể tìm được lỗ đất nứt chui xuống. Bọn họ rơi vào kết cục này hoàn toàn là gieo gió gặt bảo. Giờ phút này, trong cơ thể Diệp Phàm có một vài chỗ sáng lên, như là một ngọn nến chiếu sáng chập chờn, trong bóng đêm lấp lánh hào quang hy vọng sáng ngời. Bộ phận máu thịt sáng lạn mà trong suốt, bắt đầu phát sáng rực rỡ, nở rộ ráng màu sáng rọi. - Chiến! Thần Đình có người quát lớn, hiệu lệnh cho đại quân vô cùng tận ngoài không gian, chuẩn bị đánh tới đây, muốn phát động ở trong này một hồi hạo kiếp tận thể. Diệp Phàm đứng trên lưng Huyết Nha, xông lên tận trời. Hắn đang cần ngọn lửa của vạn loại đạo, dưỡng trong đạo lô thân thể, để rèn luyện máu thịt và nguyên thần, tái tạo bản thân mình!