[Dịch] Già Thiên
Chương 1643 : Quần hùng tụ hội
Ngày đăng: 10:21 06/09/19
Ngày nay, không ngờ lại gặp nhau, đại hán râu ria xồm xòm này khẳng định có vấn đề, không phải người phàm.
- Năm đó thu hai thằng nhóc làm đồ đệ bị cự tuyệt, hôm nay đưa cung lại bị từ chối, lão nhân gia ta muốn làm người tốt khó vậy sao?
Đại hán râu ria xồm xòm lắc đầu, xoay người lẫn vào trong đám đông.
- Ai là thằng nhóc, chớ đi, đứng lại!
Lệ Thiên muốn đuổi theo, kết quả bị Diệp Phàm kéo lại, lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi đuổi không kịp đâu, hắn đã đi vào tinh không!
- Nhanh như vậy, mới chỉ chớp mắt a!
Lệ Thiên hoảng sợ! Trong nháy mắt đại hán râu ria xồm xòm liền hư không biến mất.
- Chuẩn đế!
Diệp Phàm chỉ phun ra hai chữ này, thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tinh không xa xa một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.
Mọi người đều kinh hãi một trận, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều ngẩn người, từng gặp thoáng qua với một vị Chuẩn đế? Thật lâu nói không ra lời.
Trùng Tiêu Lâu, là tòa nhà cao nhất thành thứ năm, treo ở giữa không trung tràn ngập khí tường hòa.
- Thanh Thi tiên tử đến kia!
Vạn đạo ráng mờ, ngàn màu sắc tường hòa, một thân ảnh yếu điệu buông xuống, tóc mây vấn cao, làn da trắng mịn, quốc sắc thiên hương giống như tiên tử đi ra từ trong tranh.
Nàng thanh lệ tuyệt thế, dẫn tới rất nhiều tu sĩ ghé mẳt.
Trong tòa lầu có người nghênh đón, hiển nhiên đây cũng là ngộ đạo lâu do dân bản xứ trong Đế Quan khai mở, chuyên cung ứng cho cường giả quán thế tụ hợp nhấm trà, luận bàn.
- Đế Thiên đại nhân đến kia!
Xa xa lập tức truyền đến tiếng nghị luận.
- Tương truyền, hắn từng là địch thủ của Thánh thể Diệp Phàm, năm đó tuy rằng bị thiệt thòi lớn, nhưng cũng không mất mặt, bại bởi hóa thân Thanh Đế trong thiên kiếp của Thánh thể Diệp Phàm!
- Đúng vậy! Nghe nói, người này thật sự rất cao thâm, có thể chống lại với Thanh Đế, đại chiến thời gian dài như vậy, mặc dù bại cũng vinh quang!
- Này, đáng tiếc cho Thánh thể mà!
Đế Thiên xuất hiện, dẫn phát mọi người chú ý và bàn luận.
- Diêu Quang Vương đến đấy!
Phía trước Trùng Tiêu Lâu lại một trận tiếng náo động rầm rĩ! Nhiều năm qua Diêu Quang đại thành thiên công chấn động tinh không, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, trở thành một trong đế tinh chói mắt nhất trên con đường này.
Bốn con ngựa đá thế như sấm sét bay nhanh đến, chân đạp thiên địa vang động “ù ù”, kéo một chiếc xe đá, trong đó đi ra một Thánh Linh cao lớn. Cường giả này đúng tên là thạch nhân Đại Uy.
Chín mảng kiếp vân toàn ngập, một đạo nhân lưng đeo trường kiếm bay đến, trông khí chất không có tiên phong đạo cốt gì, ngược lại con ngươi vô cùng lãnh liệt dường như nhìn xuyên qua người ta.
Đây đều là bá chủ danh chấn chân lộ duy nhất, pháp lực ngập trời, hiếm có sức mạnh nào sánh bằng, chưa từng thất bại, mà bọn họ kiêng kị lẫn nhau, giữa họ cũng chưa từng xảy ra huyết chiến.
- Thạch nhân này giết nhiều người lắm, sát tính mười phần, chưa từng lưu lại một người sống, phàm người là địch với hắn đều đã chết!
- Cửu Kiếp đạo nhân cũng không phải người dễ chọc! Con đường ở phía sau hắn kia có thể nói máu chảy đầm đia!
Hai người này đều là đánh giết tạo ra uy danh, mới vừa tiến vào Trùng Tiêu Lâu, sau lưng liền dẫn tới tiếng bàn tán sôi nổi.
- Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc tới rồi!
Có người kinh ngạc kêu lên.
Xa xa, cánh hoa bay múa, một mỹ nhân lã lướt bay đến, cánh hoa trong suốt bay tán loạn, làm cho nơi này thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ.
Đây là một vị nữ cường giả của Thần tộc, ngày thường ít có người dám trêu vào, bởi vì nghe nói có thể nàng có quan hệ huyết thống gì đó với Thần Tôn, hiện tại không người nào không úy kỵ bá chủ Thần tộc.
Chỉ khiến người ta kinh ngạc chính là, hai vị cường giả đến từ Thần tộc lại không đi cùng đường mà tách ra chạy tới đây.
Một con giao Long Mãu xám vượt ngang không trung mà đến, dài đến mấy trăm trượng, kéo một chiếc liễn xa, tràn ngập hỗn độn khí, tốc hành tới Trùng Tiêu Lâu.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, lão giao này là tồn tại cấp Đại Thánh đỉnh phong, lại trở thành kẻ kéo xe, quả thực khiến người ta vừa kinh sợ vừa hâm mộ.
Mọi ngựời biết là ai tới, tất nhiên là Thần Tôn, trừ hắn không có người nào khác có thể hàng phục tám con tọa kỵ, những kẻ đó đều là chí cường giả một vực đi lên tinh không cổ lộ. Ngày nay lại trở thành kẻ kéo xe.
Thần Tôn xem như hạ thấp chỉ dùng một con hoang thú kéo xe, không mang đến tất cả tọa kỵ, nhưng cũng đủ để mọi người ngạc nhiên thán phục.
Hôi Giao hóa thành một lão nhân dựng thân lên vén bức rèm châu ngọc trên liễn xa mời một vị nam nhân đi ra, thu hút ánh mắt mọi người.
Đây là một nam nhân dáng người bậc trung, thoạt nhìn cũng không cao lớn, nhưng lại có một loại khí chất không giận mà oai, chỉ có ta độc tôn lục hợp bát hoang.
Hắn đầy đầu tóc tím rất rậm, một đôi con ngươi màu tím trông thật yêu dị, tia sáng trong mắt như thực chất hóa, khi nhìn lướt qua mọi người, làm cho người ta cảm thấy như bị lưỡi đao quét qua xương cốt, thấu vào tận tủy, vô cùng đáng sợ.
Trên đầu của hắn đội đế quan, lấp lánh hào quang vàng tím, mái tóc tím cột túm lại, trên người mặc Thần hoàng bào, mặt trên thêu cảnh tượng vũ hóa phi thăng cùng với đồ án Thần Ma thần phục.
Cả người hắn tỏa sáng quý khí kinh người, lại có một loại khí thế hùng bá thế gian, thiên hạ ta là đỉnh phong. Hắn không phải to lớn cỡ nào nhưng lại khiến người ta kính nể, sợ hãi.
Mỗi bước hắn bước ra đều có một loại dao động đặc biệt cộng minh với thiên địa và đạo pháp, không giống như một con người, mà giống như Thiên thần cổ xưa hạ phàm, bễ nghễ nhân gian giới.
Phàm là người bị ánh mắt hắn đảo qua gần như hít thở không thông, không kiềm nổi thối lui lại, xương cốt toàn thân như muốn nứt ra, không thể chống lại.
Đây là Thần Tôn, người mạnh nhất một thế hệ Thần tộc đương kim, đánh khắp cổ lộ không địch thủ. Sau khi tiến vào Đế Quan lại áp chế cường giả các tộc chư thiên đều không ngẩng đầu lên được.
Thẳng đến lúc hắn đi vào Trùng Tiêu Lâu, mọi người mới thở phào một hơi, mới dám bàn luận.
- Đây là Thần Tôn, thật đáng sợ! Chỉ nhìn hắn đã khiến cho người ta không thể khống chế, trầm luân xuống vực sâu, phải tự hủy, ai có thể chống đỡ?
- Không hổ là cường giả hàng phục hoang thú, làm cho Đại Thánh đều chỉ có thể là kẻ kéo xe cho hắn!
Một đám chí cường giả đều đi vào, Cơ Thành Đạo cũng tới rồi, giáp trụ trên người đều bị tổn hại không ít, nhiễm đầy vết máu màu đỏ sậm, đi thẳng lên lầu.
Hắn là khiêu chiến mà đến, muốn chiến một trận với Thần Tôn, sớm đã dẫn phát náo động ầm ĩ, không ít người đi theo lên lầu, đều muốn xem kết cục cuối cùng.
Tòa lầu này rất cao, cũng rất rộng lớn, bên trong có pháp tắc không gian, đừng nói chỉ là một bộ phận cường giả tự phụ đến xem nhiệt náo, cho dù là mười vạn người cùng đi vào cũng không thành vấn đề.
Trong tầng lầu cao nhất rất mờ ảo, có một đài cao rộng lớn, giống như là một ngọn núi lớn bị người cắt đứt đoạn mà thành, tràn ngập hỗn độn khí. Ở nơi đó xếp những cái bàn ngọc thạch, hai bên xếp ghế đá đối ứng, giữa các bàn cách xa nhau rất xa, ngồi ngay ngắn trên đó là các bá chủ của ngày nay.
Người tu vi yếu kém tiến vào tầng lầu này không cách nào lên được đài cao như ngọn núi cụt kia, chỉ có thể ở phía dưới nhìn lên, bởi vì người trên đó không hề che giấu chút nào, ai nấy đều tản ra khí tức thực bức người, vô tình đã ngăn chặn con đường của chư hùng.
Điều này làm cho rất nhiều người thực nản lòng. Bọn họ biết rằng, thông qua cảnh tượng hôm nay, Đế lộ của họ cũng đã ảm đạm, không có cách nào chống lại người trên đó, dù chưa từng ra tay cũng đã bị đánh bại rồi!
Nhưng thật ra có một số gương mặt còn non nớt không nổi giận, mà âm thầm giết chặt nắm tay, bọn họ còn trẻ còn có thời gian để tôi luyện.
- Thần Tôn! Dám chiến một trận không?
Cơ Thành Đạo thực trực tiếp, bước một bước liền đi tới lưng chừng đài cao, hét lớn một tiếng, làm cho cả tòa lầu đều rung chuyển.
Nhiều năm qua như vậy, trong lòng hắn chua xót, có mẫu thân không thể gặp, có phụ thân nhưng cũng đi xa. Đến nay hắn còn nhớ rõ cảnh tượng, sau khi hắn trưởng thành, phụ thân trời sinh ngạo nghễ của hắn kia tóc mai đã sớm bạc, yên lặng chuẩn bị một thân áo xám, giả trang làm khổ nô đi xa, muốn ngăn đều không ngăn được, đến nay cũng không biết đang ở phương nào.
Phụ thân hắn hơn ba trăm năm trước được tôn xưng là Thần vương, bất kể ở Bắc Đẩu Tinh Vực, hay là trên cổ lộ hắn đi qua, đều hiếm có sức mạnh nào sánh bàng, nhưng cuối cùng lại ảm đạm ẩn lui như vậy.
Sau rất nhiều năm âm thầm tìm hiếu, Cơ Thành Đạo biết, chuyện quá khứ có liên quan với Thần Tôn, trấn áp mẫu thân hắn, đánh bại phụ thân hắn, vô tình mà gần như nhục nhã đuổi Thần Vương đi.
Trôi qua hơn ba trăm năm nay, Cơ Thành Đạo trò giỏi hơn thầy, cường đại hơn xa so với phụ thân hắn năm đó, hắn đạt tới cảnh giới Đại Thánh tuyệt đỉnh.
Đây là một đạo cửa ải ngăn chặn rất nhiều người, lớp nhân vật người già chẳng qua cũng thế thôi, đều bị chắn ở điếm này khó có thể vượt qua. Hắn tuy rằng tương đối mà nói coi như “còn trẻ”, nhưng đã không kém gì người khác.
- Hài tử! Ngươi còn không được, ta nói rồi, tối thiểu năm mươi năm sau ngươi mới có thể chiến một trận so hơn kém, bây giờ còn kém xa!
Trên đài cao, Thần Tôn lên tiếng, hình dáng mông lung mờ ảo như một vị Thiên Tôn ngồi xếp bằng trong hỗn độn, không thấy rõ sắc mặt hắn.
- Giả tạo!
Cơ Thành Đạo cười lạnh, nhìn quét mỗi người ở đây, lại nhìn chằm chằm vào Thần Tôn, nói:
- Hành động thực tế đến chiến một trận đi!
Thần Tôn vẫn ngồi ở đó, giống như một pho thần tượng, không có một chút gợn sóng, nói:
- Ta chỉ là sợ đả kích đến ngươi, khiến cho đạo tâm không xong! Hãy tu luyện tiếp năm mươi năm đi! Ta chờ ngươi!
- Cơ Thành Đạo ta không sợ thất bại. Lớn lên trong dạy dỗ khắc nghiệt của các vị trưởng bối, ta còn sợ một chút suy sụp hay sao?
Hắc Hoàng nghe vậy gật gật đầu, Tiểu Thành Đạo thuở nhỏ bị bọn họ dạy dỗ ngược đãi mà lớn lên. Đừng nói dã nhân chân chính rít gào, khuyển hoàng cắn xé, mà ngay cả đạo sĩ vô lương đều đã từng dùng Độ Kiếp Thiên Công tôi luyện hắn, từng tiến hành tôi luyện hình thức địa ngục.
Ưu điếm lớn nhất của Thành Đạo là cứng cỏi, không sợ thất bại, càng ép càng mạnh. Mỗi lần trải qua một trận chiến sẽ tổng kết, tất nhiên càng cao hơn một bậc thang. Vì thể Diệp Đồng đều truyền cho hắn các bí quyết chữ “Giả”, bí quyết chữ “Hành” cùng vài loại bí thuật cấm kỵ vô thượng để bảo mệnh.
Bỗng truyền đến một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc đứng dậy, ngoắc ngoắc Cơ Thành Đạo, nói:
- Hảo hài tử thật có chí khí! Đến đây với a di!
- Ngươi là ai?
Cơ Thành Đạo không cảm kích. Hắn biết rõ vị nữ cường giả này cũng đến từ Thần tộc, nhưng đối với bọn họ không có một chút cảm tình.
- Ôi! Thật đúng là kế thừa ngạo khí của cha mẹ ngươi! A di đối với ngươi không có một chút ác ý, chỉ là cảm thấy ngươi quật cường thực đáng yêu. Không sai, Thần Tôn tính cái gì, ngươi mắng hắn mấy câu cũng đáng đời! Ta ủng hộ!
Trên mặt Sân Lam chứa đầy ý cười, một bộ dáng e sợ cho thiên hạ không loạn.
Cơ Thành Đạo cười lạnh, không hề để ý tới, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Thần Tôn.
- Ngươi muốn chiến một trận với ta?
Thần Tôn lên tiếng, con ngươi thoáng cái lạnh xuống rất nhiều, nổ bắn ra hai luồng sáng khiến người ta sợ hãi, chấn nhiếp người ở phía dưới phải thối lui lại, sắc mặt trắng bệch, còn có không ít người như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu lớn.
Đây phải là lực lượng cường đại cỡ nào? Chỉ là ánh mắt mà thôi, lại giống như hai lưỡi búa tầm sét của Lôi Thần, chấn cho cấp Đại Thánh đi trên Đế lộ đều bị thương.