[Dịch] Già Thiên
Chương 1679 : Cường giả tuyệt đại
Ngày đăng: 10:21 06/09/19
Một mũi tên bắn chết một vị thiếu chủ vùng cấm, chiến quả này thật hung tàn!
Mọi người ngoại trừ kinh sợ còn có thể làm thế nào? Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phàm giết chết huyết mạch của chí tôn, đây là người thứ sáu hay là thứ mấy?
Chiến tích đáng sợ, con đường đẫm máu, quá khứ huy hoàng nối thông dưới bước chân Diệp Phàm bắng một con đường khiến người ta phải kinh hãi, rất nhiều người đều phải nhìn lên.
Diệp Phàm cầm cây trường cung trong tay, cả vật thể nó đen nhánh nhưng phát ra cảm xúc kim khí sáng bóng. Đây là một gốc cây Thần sinh trưởng ở trong Luân Hồi Hải luyện chế mà thành, từng được khắc lên nó đạo của chí tôn.
Hiện tại bị Diệp Phàm trực tiếp luyện hóa trước mắt mọi người, bởi vì hư Thần của chủ nhân Luân Hồi bị Thanh Liên nuốt lấy, hắn một lần nữa tế luyện cây cung này, trở thành đại sát khí trong tay hắn.
Hắn nhặt lên mấy mũi tên màu vàng, cộng thêm trước đây bị cái đỉnh thu được mấy mũi, tổng cộng mười hai cây, mỗi một cây đều sáng lạn loá mắt, sắc bén bức người.
Mọi người đều biến sắc, vừa rồi hắn bắn một mũi tên giết chết con nối dòng của chủ nhân Luân Hồi, khắc sâu ấn tượng trong lòng mỗi người. Cây cung này khẳng định là một loại lực công kích bá đạo, mũi tên kia chỉ vào ai người đó đều phải biến sắc.
“Xoạt!”
Diệp Phàm đột nhiên khai cung, bắn về phía chỗ sâu trong một ngọn núi hỗn độn, nơi đó có hai thân ảnh bay lên trời, đạp nát không ít tinh tú áp súc hóa thành, trong đó một thân ảnh rất mơ hồ, một thân ảnh khác là Ám Bồ.
“Keng” một tiếng, trong tay Ám Bồ nắm giữ một cây đại kích màu đen, bổ vào trên mũi tên hoàng kim, phát ra một chuỗi đốm lửa, cả thân thể hắn chấn động, phát ra một đạo huyết quang. Mũi tên tuyệt thế kia sau khi bay sát qua bên cạnh cây đại kích, sướt trên cánh tay hắn máu chảy đầm đia.
Trên thực tế hẳn là không chạm tới tay hắn, mà chỉ là một luồng sát khí xé rách cơ thể hắn, làm cho máu tươi bắn ra.
Diệp Phàm đứng sừng sững không nhúc nhích trên một ngọn núi, như là một Ma Chủ nhìn xuống thiên hạ. Hắn lại giương cung cài tên, còn có mười một mũi tên hoàng kim hắn bắn ra.
“Xoát!”
Đạo thân ảnh mơ hồ kia biến mất vào trong minh tịch không thấy. Còn Ám Bồ thì lắc mình một cái chìm sâu vào vùng núi, và xé mở hư không ẩn thân đi.
“Ầm!”
Thế nhưng, ngay sau đó Diệp Phàm lại bắn ra một mũi tên đáng sợ và khủng bố hơn, mũi tên mở ra giống như một ngọn núi lớn màu vàng đập xuống, hoàn toàn không giống như mũi tên, dập nát phiến trời cao kia, phá vỡ ngọn núi hỗn độn kia, mạnh mẽ bức bách cho Ám Bồ phải lộ ra.
- Diệp huynh! Ta vốn còn chưa định chiến một trận với huynh đâu. Không nghĩ tới hiện tại huynh đã muốn bắt đầu rồi!
Ám Bồ không trốn tránh nữa, sau khi tránh thoát mũi tên kia hắn đứng trong hư không, nói.
Hắn có một loại xinh đẹp bệnh hoạn, sắc mặt vẫn như quá khứ tái nhợt như vậy, giống như hàng năm không ra ngoài ánh mặt trời, dáng vẻ ốm yếu! Đây là một loại phong thái đặc biệt, không cường thế giống như các Cổ Hoàng tử khác.
Diệp Phàm nhìn hắn, trong lòng có chút gợn sóng, đây là một nhân vật năm đó ngăn cản Thần Minh ở trên hôn lễ của hắn, cũng coi như đã cấp một ít nhân tình cho hắn.
Nhưng, giữa bọn họ nhất định phải có một trận chiến. Bất Tử Sơn phải bị Cơ gia huỷ diệt, cũng phải giết hắn, cuộc đời này đều chú định là tử địch.
- Không thể không chỉến!
Diệp Phàm chỉ nói ra bốn chữ này.
- Ta hiện tại dường như không phải đối thủ của huynh!
Ám Bồ thở dài một tiếng, ăn ngay nói thật. Những lời này nói ra từ trong miệng con nối dòng của người chủ vùng cấm, có uy lực thật lớn, nhưng hiệu quả đặc biệt không giống nhau.
Ở bên ngoài mọi người hỗn loạn một trận, đây là sự thẳng thắn thành khẩn của một huyết mạch chí cường. Thừa nhận như vậy làm cho chiến khí trên người Diệp Phàm thoạt nhìn lập tức đáng sợ hơn rất nhiều lần.
Xứng với cái tên sát thủ con của Cổ Hoàng, lần này chiếm được công nhận.
Cái đỉnh chìm nổi trên đầu Diệp Phàm, trong con ngươi không có một chút gợn sóng, hắn nghĩ tới lời nói của Ám Bồ năm đó, nói là con đường thành tiên mở ra, chính là bắt đầu tới náo động lớn nhất trên lịch sử...
Ở thời điếm đó, còn không có mấy người có thể hiếu được hàm nghĩa của lời này, sau lại cũng được... nghiệm chứng.
Hắn chậm rãi kéo ra dây cung, đặt lên mũi tên thứ ba, thần sắc hờ hững nhìn về
phía Ám Bồ.
Ám Bồ màu da tái nhợt thiếu màu máu, ngẩng đầu lên, nói:
- Một trận chiến này chung quy đã đến rồi!
Ám Bồ biết giữa hai người tất nhiên phải quyết chiến sinh tử, gần như tất cả cấm địa Sinh Mệnh đều là cừu địch của Diệp Phàm, chỉ cần hắn đạt tới thực lực, khẳng định là phải giết sạch toàn bộ, điều này căn bản là không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, đích xác hắn còn không có chuẩn bị sẵn sàng! Làm thế nào để chống lại Thánh thể Nhân tộc đã không phải là vấn đề của một người, mà là vấn đề phức tạp của nhiều vị huyết mạch chí tôn.
“Xoạt!”
Diệp Phàm bắn ra mũi tên thứ ba, kim quang như tiếng sấm, xé rách hư không, vượt qua tinh vực đều vô dụng, nó sớm đã tập trung đối thủ.
Ám Bồ thét dài, tuy rằng thoạt nhìn có chút bệnh hoạn, nhưng đại kích trong tay vung múa lên lại như khai thiên lập địa, cắt nứt ra hỗn độn, khủng bố ngập trời.
Tiếng “leng keng” không dứt bên tai, cây đại kích kia liên tục công kích lên mũi tên, mũi tên này hết đã rơi xuống một bên, ánh sáng ảm đạm xuống.
Thế nhưng, khi mũ tên thứ bốn bắn ra, Ám Bồ biến sắc, cây đại kích trong tay hắn truyền đến run rẩy dữ dội, gặp phải tấn công mang tính hủy diệt, mũi tên này ẩn chứa một thân tinh khí của Thánh thể, vô cùng khủng bố.
Cường đại như Ám Bồ cũng cảm giác cánh tay run lên, hổ khẩu đều chảy máu. Ánh mắt hắn nổ bắn ra thần mang, không lùi mà tiến tới, đánh tới hướng Diệp Phàm nơi đó.
- Tiểu chủ nhân! Ngài đi đi, ngày nay ngài không phải đối thủ của hắn, hắn ở vào một loại trạng thái đặc biệt, đứng hàng lĩnh vực cấm kỵ tuyệt đỉnh, giống như lão chủ nhân khi còn trẻ tuổi năm đó!
Đúng lúc này, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện, chắn trước người Ám Bồ, bảo hắn mau thối lui, dùng tay nghênh chiến với Diệp Phàm.
“Ấm!”
Diệp Phàm bắn ra mũi tên thứ bốn, địa phương này rung chuyển dữ dội, tinh khí thiên địa đều như bị tháo nước. Thân ảnh mơ hồ kia rít gào, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi bao nhiêu.
Ám Bồ vọt tới, đại kích trong tay cứng chọi cứng va chạm liên tiếp, nhưng một chân hắn lại bị bắn xuyên thủng, “phù” một tiếng vỡ nát trên bầu trời.
- Tiểu chủ nhân đi đi!
Thân ảnh mơ hồ rất nhanh thực thể hóa, giải trừ trạng thái ẩn nấp. Đây không ngờ là một cái kỵ sĩ không đầu, hình thể khổng lồ.
- Là hắn!
Rất nhiều người đều hít ngược một hơi khí lạnh, nhận ra lai lịch của hắn.
Năm đó, Tử Vong Kỵ Sĩ này xuất thế khí tượng ngút trời, là nô bộc của Thạch Hoàng, từng ở trong Bất Tử Sơn uy hiếp chư hùng thiên hạ, chấn khiếp nhân gian giới.
Con đường thành tiên vỡ nát đứt đoạn, làm tan biến giấc mộng của rất nhiều người. Kỵ sĩ không đầu còn sống, ẩn ở trong Bất Tử Sơn, ngày nay lại xuất thể.
- Tốt quá! Ngươi còn sống, hôm nay phải tới thanh toán sổ sách!
Diệp Phàm nói giọng lạnh lùng. Đối phương ở thời cổ đại đã tiếng tăm lừng lẫy, Thạch Hoàng năm đó từng phát động nhiều lần náo động, hắn từng lĩnh quân xuất chinh đẫm máu vô số, rất đáng sợ.
“Ông!”
Kỵ sĩ không đầu múa động hai tay, nơi đó xuất hiện một cái khe nứt hỗn độn, Ám Bồ bị thổi quét đi vào, một mũi tên của Diệp Phàm kia cũng không thể làm đứt đoạn sinh lộ này.
Kỵ sĩ không đầu vận dụng lực lượng và pháp tắc đáng sợ nhất cả đời này, là sáng lập ra một cái thông lộ cho tiểu chủ nhân của nó, cho hắn bước trên đường về, thoát khỏi nơi đây.
Ám Bồ mấp máy cặp môi tái nhợt, cuối cùng cũng không nói gì ra điều gì, từ trong cái khe hỗn độn kia biến mất.
Diệp Phàm bước một bước tới phía trước, sắc mặt cũng không một chút giận dữ, lãnh đạm mà bình tĩnh, giết nhiều một người, ít giết một người với hắn mà nói không có gì quan trọng.
Điếm mấu chốt nhất chính là hắn đã tập trung vào Ám Bồ, sớm đã lưu lại một đạo khí cơ trong cơ thể hắn. Ngày sau bất kể đi tới đâu đều có thể đuổi theo giết chết.
- Kỵ sĩ không đầu từng nhìn xuống thiên hạ...
Hắn khẽ nói, đứng ở độ cao bất đồng, đối mặt với địch nhân cũng tự nhiên bất đồng.
Ngày xưa, người này xuất thế từ Bất Tử Sơn, ai có thể chống lại, ai dám tranh phong? Ngay cả một gã nô bộc của chí tôn đều là Chuẩn đế.
Hiện tại hết thảy đã biến hóa, Diệp Phàm đã có thể ở trên nhìn xuống thiên hạ, người có thể quyết đấu với hắn không có bao nhiêu!
Tử Vong Kỵ Sĩ đến từ Bất Tử Sơn, hiện tại thực lực của hắn còn cường đại hơn so với Ám Bồ, cứng rắn chống lại mũi tên của Diệp Phàm, nhưng chung quy còn không phải là đối thủ.
Khi mũi tên thứ mười hai bấn ra, hắn gầm lên giận dữ, nửa thân thể dưới đều bị bắn nổ tung, đá vụn văng khắp nơi, máu thịt bay tung tóe.
Hắn dùng thần niệm điên cuồng hét lên, thân thể phát cuồng, định dùng lại trò cũ, đáng tiếc khi một lần nữa vận dụng cái khe nứt hỗn độn thì lần này đã vô dụng, Diệp Phàm xem qua một lần sẽ không cho nó thành công lần thứ hai.
Một loại pháp tắc chí cường cố định nơi đó, hỗn độn không thể mở ra!
“Ông” một tiếng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh bay lên, trấn áp xuống, người cường giả này rốt cục không kiên trì nổi, trực tiếp hóa thành một mảng tro bụi, lưu lại một đạo ấn ký mơ hồ rơi vào trên vách đỉnh, miễn cưỡng trở thành một loại sinh linh trên đó.
Thế gian này còn có ai có thể ngăn cản bước chân của Diệp Phàm? Đây là nghi vấn chung trong lòng mỗi người.
Nhưng Diệp Phàm chính mình cũng rất bình tĩnh, tiếng thở dài già nua kia dường như còn văng vẳng bên tai hắn không lâu trước đó, không có khả năng là ảo giác. Nơi này nhất định có một vị nhân vật cái thế.
Hắn đi lại kiên định, đi về hướng hầu tử nới đó, Khôn Thiên Thần Tướng vẫn còn, cũng không e ngại hắn tới.
- Này! Con nối dòng của chủ ta, cứ như vậy bị các ngươi bức tử, không có trưởng thành lên thật đáng tiếc. Không có gì có thể nói, hai cái mạng thường một mạng!
Thân ảnh hắn rốt cục rõ nét, lộ ra giáp trụ huyền kim màu đen, như một Ma Thần đứng ở nơi đó, một mảnh lại một mảnh phù văn lưu chuyển ở nơi này, không ngờ lại có uy thế của Đế giả.
Hắn biết rõ Diệp Phàm không dễ chọc, biết rõ trong tay hầu tử có nửa thanh Tiên thiết côn vẫn như cũ không lùi bước, phải ra tay nhằm vào hai người, làm cho rất nhiều người kinh hãi.
Tuy nhiên đúng lúc này, có người hiếu được, trong tay hắn nắm giữ có trận đồ vô thượng!
Cái đó... hẳn không phải là Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại chứ?
- Một trận chiến ngày trước, Thiên Hậu còn chưa từ bỏ ý định sao, vẫn như cũ phải nhập chủ nơi đây? Nhưng, ta còn chưa có chết, muốn tiếp tục chiến một trận sao?
Đột nhiên, trên bầu trời cao vang lên một thanh âm già nua.
- Lão già ngươi không ngờ lại thật sự chưa chết!
Khôn Thiên Thần Tướng lành lạnh lên tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh, một thân giáp trụ huyền kim tỏa ra ô quang.
Hắn vung tay chấn ra mấy chục cây đại kỳ, có phát ra uy thế của Cổ Hoàng chấn động cả khu vực.
Đột nhiên, trên bầu trời một cây đao chém xuống, hàn quang kinh muôn đời, “phù” một tiếng, toàn bộ chặt đứt kỳ trận chưa kịp thành hình kia!
Một đao này vang dội cổ kim, đao mang trắng như tuyết dọa mọi người sợ ngây người, ngay cả Đại Thánh đều run rẩy, gần như quỳ sát xuống.
“Xoạt!”
Trong hư không hiện lên một vết máu phượng hoàng, một cái thông đạo lóe lên rồi tắt, cuốn theo Khôn Thiên Thần Tướng vào trong đó, trong nháy mắt liền biến mất.
Một đao phá hủy trận, đồng thời bức cho Khôn Thiên Thần Tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng bỏ chạy, hư hư thực thực có thần thông của Thiên Hậu tương trợ hắn rời đi, loại uy thế này chấn khiếp mọi người.
“Boong...”
Tiếng chuông từ từ vang vang khắp nơi, hỗn độn sương mù tản ra, tất cả núi cao đều bắt đầu di chuyển, các loại tia chớp sấm sét đều thổi lui.
Trên bầu trời xuất hiện một Tiên Cung cực lớn, nguy nga mà trang nghiêm, rộng rãi mà bàng bạc, vả lại làm cho một ít người cảm thấy nhìn quen mắt.
- Thiên Đình cổ!
- Là cung điện của Thiên Đình!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên thành tiếng.
- Nhao nhao rối loạn cái gì! Ta mong ước bình định bát hoang, chỉnh lý lại càn khôn, chấm dứt tất cả loạn chiến đẫm máu!
Trong Thiên Đế Cung ở trung ương, truyền ra một thanh âm già nua mà vô cùng uy nghiêm.