[Dịch] Già Thiên
Chương 1686 : Đối địch Địa Phủ
Ngày đăng: 10:22 06/09/19
- Là ai khẩu khí lớn như vậy, cũng không sợ gió lớn cất đứt đầu lưỡi sao?
Hư không vỡ ra, mấy người cùng nhau đi ra, trong đó một người đầu trọc sáng loáng, nói:
- Địa phủ thật sự là có khí phách, phong tỏa Thiên Đình toàn phương vị, trong bóng tối điều khiển âm binh âm tướng, đây là muốn trước khi bốn thế lực lớn quyết chiến, giải quyết chúng ta hay sao? Khai chiến thì khai chiến, ai sợ ai!
- Thì ra là quý khách Thiên Đình! Không có tiếp đón từ xa nha!
Phía sau binh sĩ đi ra một nam nhân, trên người mặc dù có một cổ âm khí, nhưng cũng không khác nhau nhiều lắm so với người bình thường.
Mọi người đều kinh hãi, đây là một thi thể chuyển sang kiếp khác mà thành, thân thể sinh ra linh trí mới, người như vậy khẳng định là cao thủ, khi còn sống ắt phải có lai lịch kinh người, thân phận trong Địa phủ sẽ không thấp.
- Phong tỏa Thiên Đình, cái này là đạo lý đãi khách quý sao?
Mấy người tới sắc mặt không vui, bọn họ đi vào tòa trọng trấn này mấy ngày, sớm đã điều tra rõ ràng.
- Ngươi phải biết, loại đại trận truyền tống này hao phí thật lớn, chúng ta cũng chỉ là kinh doanh không lời không lỗ mà thôi!
Quỷ tướng tuy rằng sắc mặt tái nhợt không có màu máu, nhưng thoạt nhìn cũng rất tao nhã, dùng khăn lụa xoa xoa miệng, giống như quý tộc hút máu đến từ cổ bảo hàng năm không thấy ánh mặt trời.
- Vị này nhất định là Trương Thanh Dương sư thúc đi, chúng ta đã nhận được tin báo các ngài sắp về Thiên Đình!
Đầu bóng lưởng tiến lên chào, rất lễ phép với ba người Trương Thanh Dương. Rồi báo ra thân phận của mình: là một trong tám đại đệ tử dưới trướng Hoa Hoa, được gọi Kim Cương Phật.
Hắn cũng không thèm để ý đến nam nhân của Địa phủ kia, mà là giới thiệu thế cục trước mắt cho mấy người Trương Thanh Dương biết: Thiên Đình bị Địa phủ phong tỏa, xuất hiện một ít phiền toái.
Sau khi biết được thân phận của Trương Vãn Xương, Kim Cương Phật với mấy người khác vội vàng hành đại lễ tham kiến, nói:
- Ra mắt sư thúc tổ!
Trương Văn Xương tức cười. Đây là đệ tử của đệ tử Diệp Phàm, nhoáng lên một cái chính là trôi qua mấy trăm năm, người đồng lứa con người mới đổi cũ, thật khiến người ta cảm thán năm tháng vô tình.
Tu đạo đến nay, người đồng lứa Diệp Phàm, Trương Văn Xương này đã hơn năm trăm tuổi.
- Ôi! Mấy vị quên mất tại hạ rồi, thật sự là rất mất mặt! Nói như thế nào ta cũng là Quỷ tướng một phương của Địa Phủ!
Người kia ném khăn lụa trong tay, sắc mặt có hơi lạnh xuống.
- Ai dám khinh thị Địa phủ, chúng ta phải quay về Thiên Đình, muốn mượn đường ở đây, có mở ra truyền tống trận hay không?
Kim Cương Phật nói.
- Cái này, trăm cân Đại La Ngân Tinh là được!
Quỷ tướng mặt tái nhợt nói, khóe miệng chứa vẻ tươi cười ôn hòa.
- Khinh người quá đáng!
Phía sau một đầu đã cầm trong tay phương tiện liên hoàn sạn run run, chân mày dựng thẳng lên.
- Chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta đều là người có thân phận, phải hiếu đạo lý, không có Thần liệu con đường này thật đúng là không đi thông được. Nếu không các ngươi trước lưu lại vài ngày, làm chút công việc giúp Địa phủ, dùng làm lộ phí?
Vẻ cười trên mặt Quỷ tướng càng thêm sáng lạn.
“Bùng!”
Một chiếc giầy rơm bay tới, phía sau Kim Cương Phật một vị tăng khổ hạnh trực tiếp đá bay chiếc giầy, tới hướng gương mặt sáng lạn của Quỷ tướng kia, nói:
- Đạp trên mặt ngươi!
Hắn thực trực tiếp, gặp phải loại người tự cho là đúng này, sự thô bạo đơn giản của Khổ đầu đã rất có tác dụng, làm cho vẻ tươi cười của đối phương đọng lại trên mặt, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
- Còn không biết ta là ai à? Ta là con thứ nhất dưới trướng Cửu Tử Quỷ Mau! Người của Thiên Đình muốn đi tới, mỗi người lưu lại một cánh tay là được!
Hắn hoàn toàn xé rách mặt.
Mọi người ở khu vực này đều thối lui ra xa, Diệp Phàm và Địa phủ có ân oán với nhau ai ai cũng biết. Năm đó từng ở Đế Quan thứ nhất giết qua đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn và Loạn Thiên Thất Hùng.
Bỏ đi những chuyện này không nói, Thánh thể lúc tuổi già nhất định sẽ giằng co ân oán với Địa phủ, là tử địch đối lập trời sinh!
Một trận chiến này tự nhiên không thể tránh khỏi bùng phát. Trở thành một mồi lửa, Quỷ tướng rất lợi hại, Kim Cương Phật cũng không phải cường giả bình thường, hai người ắt phải đối chiến kịch liệt.
Cuối cùng, Trương Thanh Dương ra tay, hắn há mồm phun ra một cái đỉnh ngọc, trong đó tín ngưỡng lực như thác nước rơi xuống, trực tiếp bao phủ cả địa phương này.
- A...
Quỷ tướng kêu gào thảm thiết, hắn là Âm Linh rất sợ loại vật này. Toàn thân đều bùng cháy lên.
Trương Thanh Dương cũng không cường đại cho lắm, nhưng nghiên cứu về tín ngưỡng lực đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, biết rõ có lực uy hiếp lớn lao đối với Âm Linh.
- Một chút tín ngưỡng lực nho nhỏ, cũng muốn gây sóng gió ở địa vực thống trị của Địa Phủ ta!
Đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm của nữ nhân.
Chủ mẫu trong Cửu Tử Quỵ Mầu tới rồi, toàn thân lượn lờ Cửu U bích hỏa, ngồi trên ngọc liễn kim loan, đầu đội mão phượng hoàng, trên đầu tóc xanh tung bay, quanh thân có mười tám cái tay.
Đám người Kim Cương Phật biến sắc, bọn họ là phụ trách điều tra việc phong tỏa mà đến đây, không nghĩ tới gặp phải thống lĩnh Địa phủ cường đại như vậy, đối phương khẳng định là Đại Thánh.
- Ta chán ghét danh hiệu Thiên Đình này, trước khi quét dọn tổ chức Thần tốt nhất là tiêu diệt Thiên Đình!
Quỷ mẫu âm trầm nói.
Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên, Trương Văn Xương đều biến sắc, nữ nhân này rất cường đại, không phải đáng sợ bình thường, cả vật thể lưu động vầng sáng quỷ dị, đạo hạnh tinh thâm, là cường giả đỉnh cấp trong Đại Thánh.
- Đừng chờ ta tự mình động thủ, đều tự mình kết thúc đi! Đương nhiên đừng lộng hỏng thân thể các ngươi, ta còn muốn dùng để luyện quỷ binh quỷ tướng đấy!
Quỷ mẫu nói giọng rét căm căm.
Chỉ là khi nàng ta nhìn đến Trương Văn Xương lộ ý rất bất mãn, nói:
- Quá yếu! Ngươi có thể đi chết đi!
Nàng ta điếm tới phía trước một lóng tay, định đánh hắn thành tro tàn.
- Tự cho là đúng! Thật tưởng mình là chí tôn, nghĩ rằng có thể đứng trên thiên hạ hay sao? Đó là sư thúc của ta, đâu phải ngươi có thể mạo phạm?!
Trên bầu trời truyền đến tiếng hét lớn, tiếp theo kim quang như biển cả mênh mông mãnh liệt cuốn xuống, ngăn cách trời cao, đánh bay quỷ mẫu ra ngoài, nàng ta há miệng hộc máu, toàn thân xương cốt “rốp rốp” vang động.
Trên bầu trời một thân ảnh màu vàng như Chiến Thần hạ xuống, oai hùng cao ngất, toàn thân đều bao phủ vầng hào quang, thoạt nhìn vô cùng thần võ.
- Dương Hi ra mắt sư thúc!
Hắn thi lễ bái kiến.
Mọi người ồ lên, trong tòa thành này rất nhiều người đều trong lòng run lên, Dương Hi là ai? Là đệ tử của Thánh thể Diệp Phàm, là giống hắn nhất đều là Thánh thể.
Trong hai mươi năm qua, ai chống lại hắn? Diệp Phàm không xuất hiện, hắn thay mặt sư phụ mà chiến, quét ngang càn khôn. Một trận chiến kinh điến nhất là ba năm trước đây bổ đôi Bá vương, tắm trong Bá huyết mà cuồng, chấn động tinh không.
- Ra mắt hai vị sư huynh!
Dương Hi lại chào hỏi Trương Thanh Dương và Long Vũ Hiên.
- Ngươi... thiện tiện xông vào biên quan của Địa phủ!
Quỷ mẫu nói.
- Cút!
Dương Hi gào to một tiếng, chấn cho nàng ta lại ho ra máu, bịch bịch bịch... lui lại phía sau.
- Được, được, được, sỉ nhục chúng ta chờ tương lai sẽ đọa ngươi xuống luân hồi Địa phủ!
Quỷ mẫu nói lời độc địa, rồi xoay người bước đi.
Nàng biết, bất kể như thế nào cũng không phải đối thủ của Dương Hi. Nên biết rằng, hắn chính là ngay cả Bá vương uy chấn tinh không đều bổ đôi, là vô địch dưới Chuẩn đế.
Vả lại, còn nghe nói Thánh thể này phá vỡ mà vào Chuẩn đế cũng không còn xa lắm, bất cứ lúc nào sẽ bước ra một bước đó.
- Ta ghét nhất bị người khác uy hiếp!
Dương Hi giơ tay ấn tới phía trước.
- Không!
Quỷ mẫu kêu to.
Nhưng căn bản không đủ sức chống lại, một bàn tay ánh sáng màu vàng thật lớn đè xuống, trực tiếp đánh nàng ta thành một màn sương máu, mảnh xương vụn
văng khắp nơi, rồi sau đó bùng cháy, hình thần câu diệt.
- Này, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Long Vũ Hiên hỏi.
Dù sao, Địa phủ là một con quái vật lớn, chọc phải bọn họ đó chính là dẫn tới sóng gió long trời lở đất không gì sánh nổi, có thể sẽ có phiền toái thật lớn.
- Không có việc gì! Sư phụ nói, chúng ta không chủ động chọc bọn họ, nhưng nếu khi dễ Thiên Đình ta, cứ giết không lầm!
Dương Hi nói, lộ ra một miệng hàm răng trắng tinh.
Đám binh sĩ Địa phủ kia vừa rồi còn kiêu ngạo tự mãn, từng người đều bị dọa đến khiếp sợ. Như thế nào cũng không nghĩ tới chọc phải người có lai lịch lớn như vậy, dĩ nhiên là đệ tử của Diệp Phàm. Mà người bị bọn họ giễu cợt kỳ hoa kia lại là bạn bè cùng thế hệ với Diệp Phàm. Nghĩ lại khiến cho da đầu chúng run lên.
Một số người sợ run, trực tiếp bị khí tức cường đại của Dương Hi đè ép xụi lơ trên mặt đất, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.
Thoạt nhìn chỉ là một lần chiến nho nhỏ, mà sóng to gió lớn lại sắp quét tới!
Bên trong Thiên Đình, Diệp Phàm quan sát từng phiến lá bồ đề, lẳng lặng không nói gì, đầu ngón tay xanh biếc thực trầm trọng, kia tuyên khắc lại lời nguyện cầu của năm trăm năm. Năm trăm năm quay đầu ghi lại lực lượng của một đoạn năm tháng.
Cuối cùng, là bồ đề mới hóa thành màn ánh sáng, từ trong tay hắn biến mất, làm cho hắn thất thần một hồi lâu.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới xoay người đi vào chỗ sâu nhất trong Thiên Đình. Nơi đó có một gốc cây Thần Thụ bồ đề, ngày nay đã cao tới mười mấy trượng, xanh um tươi tốt.
- Phụ thân!
Một tiểu tử kêu lên thanh âm trong trẻo, tập tễnh bước đi, lắc lắc lúc lắc chạy tới, bộ dáng chỉ chừng một tuổi, là một bé gái trắng mịn.
- Chậm một chút, tiểu tử không nên gấp gáp!
Cô bé khác cũng chỉ chừng hai ba tuổi, nhưng lại như một người lớn thủ hộ ở bên cạnh, chiếu cố cho tiểu tử dáng điệu thơ ngây khả ái kia.
Bóng đêm ảm đạm, cây bồ đề phát sáng, Diệp Phàm xoay người lại lộ ra vẻ mặt tươi cười từ ái, ngồi xổm xuống vuốt vuốt mũi tiểu tử, lại sờ sờ đầu cô bé.
- Phụ thân... bế bé.
Tiểu tử làm như đi đường đã mệt, mồm miệng cũng không rõ lắm, thoạt nhìn thực non nớt.
Thời điếm mới sinh ra con nhỏ thực đặc biệt, trực tiếp có thể chạy có thể nhảy, tuy nhiên lại bị Diệp Phàm phong ấn, sợ tương lai khi tu luyện quá nhanh sẽ có tai hoạ ngầm gì chăng.
Diệp Phàm bế Tiểu Bất Điểm rất không thành thật kia lên, khẽ vỗ nhẹ trên người bé một cái, cho bé rơi vào giấc mộng đẹp.
Sau đó không lâu, Cơ Tử Nguyệt đi tới, cưng chiều từ trong tay hắn tiếp nhận cô bé trắng mịn, đi về hướng cung điện xa xa.
Dưới cây bồ đề, Diệp Phàm yên lặng xuất thần, nhìn lên tinh không.
Cô bé nhu thuận ngồi ở bên cạnh, khẽ nói:
- Đại ca ca suy nghĩ gì vậy?
- Ta suy nghĩ làm thể nào để trở nên càng mạnh!
- Bé giúp đại ca ca, đám người xấu kia không dám tới, không sợ!
Cô bé khờ dại nói, bé ngây thơ cũng biết ý nghĩa của mình đối với Thiên Đình. Mặc dù không làm cái gì, cũng có thể chấn nhiếp người đáng sợ nhất như Đế chủ như vậy!
- Đại ca ca trong lòng rất khó chịu, có một người dùng nguyện lực lưu lại ở nhân gian cho ta một phong thư, cuối cùng biết tung tích của nàng, ta muốn xông vào Địa phủ!
Diệp Phàm khẽ nói.
- Ta theo đại ca ca cùng đi!
Cô bé chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu ngây thơ nói.
- Không được đâu! Bé không được rời khỏi Thiên Đình, rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm đấy!
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không biết, ta còn có thể trở lại hay không? Nếu như vậy mà đi, quá mức không có trách nhiệm, nếu không đi lòng ta như lửa đốt!
Diệp Phàm nói, hắn cần thực lực, phải có một trận chiến với chí tôn đạo hạnh vô thượng, hắn cần Thánh thể đại thành!
- Ta phải khai sáng pháp, trong thời gian ngắn nhất đại thành!
Diệp Phàm đứng dậy, ánh mắt kiên định.