[Dịch] Già Thiên
Chương 1713 : Anh kiệt cái thế
Ngày đăng: 10:22 06/09/19
Chư hùng hoảng sợ, tám thần tướng a, đó là nhân vật thần thoại từ thuở nhô đã từng nghe nói, là kẻ phong thần trước thái cổ từng đi theo bên cạnh Bất Tử Thiên Hoàng, giây lát đã chết đi hai người, tất cả đều là bị một người giết chết, sao không khiến người ta kinh hãi?
Diệp Phàm đi tới, toàn thân đẫm máu, đó là máu của thần tướng dính trên người hắn, ngay cả sợi tóc đều nhuộm đỏ làm cho hẳn thoạt nhìn có một loại khí chất của ma tính.
Thần hải màu vàng ở dưới chân sôi trào mãnh liệt, hắn một mình đứng ngạo nghễ, nhìn xuống bốn phương, chấn nhiếp rất nhiều người đều nói không ra lời.
- Giết tám thần tướng của ta, ngươi hãy nhớ kỳ, máu sẽ không chảy uổng phí, ngày khác sẽ có người đến giết ngươi!
Trên Hoàng Sào có thiết vệ khóc lóc hét lớn, những người này đều từng là cao thủ sống sót từ trước thái cổ.
Thế nhưng, chiến tranh chính là tàn khốc như vậy, nơi này không tin cái gì nguyền rủa, có chăng chỉ là sự thật tàn khốc! Diệp Phàm giơ tay điểm ra một cái, một đạo thần quang bay ra, “phù” một tiếng người kia nổ tung, hóa thành một mảng xương vụn và màn sương máu.
Tiếng trống trận yên tĩnh, phút ngắn ngủi, rồi sau đó vang to như tiếng sấm, thanh âm của Bất Tử Thiên Hậu giòn tan mà lãnh liệt vọng tới:
- Thiên Hoàng bất hủ, cố gắng của các ngươi ngài sẽ biết, sớm muộn gì một ngày kia ngài sẽ trở về báo thù cho các ngươi, vinh quang cho các ngươi vì huy hoàng và bất hủ mà chiến, đi giết hết địch nhân đi!
“Đông, đông...”
Tiếng trống trận rộn ràng, thúc giục mọi người máu nóng sôi trào, chiến trường bình tĩnh lại vang lên tiếng hô “sát” rung trời, các đại chiến bộ vứt bỏ sinh tử, toàn lực xung phong liều chết, tiến công tới phía trước.
“Ầm!”
Lão nhân đốn củi đại chiến với Diêm La chủ tới hồi gay cấn, bọn họ sớm đã rời xa chiến trường, tiến hành quyết đấu đỉnh phong, không người nào có thể đến gần.
Trên người hai người vết máu loang lổ, đều bị thương nặng, nhưng lại chiến ý ngẩng cao cũng không lùi bước, phát ra pháp tắc và bí thuật cực hạn khiến nơi đó trở thành vùng đất bị chôn vùi.
“Ầm!”
Đột nhiên, bùng phát thần uy Cực Đạo, mọi người đều sắc mặt trắng bệch, dường như lại nhớ tới đêm hôm đó hơn ba trăm năm trước, pháp tắc Đế Hoàng xuất thế a. Niên đại của hắc ám náo động, ấn tượng đó khó có thể phai mờ.
Đó là binh khí Đế đang đối kháng: trong tay lão nhân đốn củi xuất hiện một gốc cây Thanh Liên, ráng màu xanh chấn vờ vòm trời, mà ở trong tay Diêm La Điện chủ thì xuất hiện một cây minh thương màu đen, tử khí như biến.
Ai ai cũng đều không nghĩ tới, hai người vận dụng binh khí Cực Đạo đại chiến cùng nhau như vậy. Ai có thể đến gần?
- Sát!
Xa xa, có đại quân vô số âm binh đến tiếp viện. Mà trong Hoàng Sào lại cường giả phóng vọt ra không dứt, cùng công kích tới phía trước.
Bộ chúng của Đạo Cung, tổ chức Thần, Thiên Đình lập tức gặp phải tấn công dữ dội, tổn thất thảm trọng, đại quân của đối phương như biến, cường giả như mây rừng còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ.
Duy nhất may mắn chính là Diệp Đồng, Tiểu Tùng, Sơn Hoàng. Dương Hi ở đó, tất cả đều là cảnh giới Chuẩn đế, thực lực cường đại. Rất nhanh ổn định được trận tuyến, tiến hành phản kích.
Mà Diệp Phàm cùng với Cô Tâm Ngạo, lại trực tiếp đánh giết vào trong biển đại quân đối phương, làm cho địa phương này sụp đổ, người chống lại tan tác.
- Ô ô...
Tiếng kèn của Đế Tôn vang lên, Kiếm Thần đầu bạc đánh tới phía trước, một người một kiếm chém nát tan cường giả của Hoàng Sào.
Mà lão Thần tự mình cũng cất bước tới gần Hoàng Sào.
Bất Tử Thiên Hậu lộ thần sắc nghiêm túc, vỗ động trống trận, cũng chủ động tiến lên, muốn cùng lão Thần quyết một trận tử chiến, bầu không khí địa phương này lập tức khẩn trương lên rất nhiều lần.
“Phốc, phốc...”
Kiếm Thần đầu bạc quá cường đại, gần như một người một kiếm, phá vỡ thiết vệ của Hoàng Sào xông tới không hợp nhất được.
“Ông!”
Hoàng Sào chấn động, nó dĩ nhiên là một kiện pháp trận thật lớn, nuốt gọn Kiếm Thần đầu bạc tạm thời vây khốn hắn trong đó.
Bất Tử Thiên Hậu đối đầu với lão Thần, trên mặt song phương tràn ngập lành ý, quyết một trận tử chiến. Trong hai người nhất định phải có một người ngã xuống.
Trong đại quân Âm binh và biến người của Hoàng Sào, Diệp Phàm đánh đi vào giết đi ra, toàn thân đẫm máu, không người nào có thể ngăn cản hắn, hắn như Thiên Đế hạ giới, kim quang ức vạn trượng, tung hoành ở trong thiên quân vạn mã, không người nào có thể đối địch, ở dưới chân hắn tạo tành một con đường bằng máu đỏ và xương trắng.
Vô thanh vô tức, một con ngựa què xuất hiện, chở một lão nhân đầu bạc, yên lặng đứng nhìn Hoàng Sào.
Bên kia, một người thiếu niên mặc da thú y cũng xuất hiện cùng lúc, con ngươi trong sáng, nói:
- Ta sống đến kiếp này, chính là để chờ ngươi! Quà nhiên mà, ngươi còn sống trên đời này!
- Đệ nhất thần tướng!
Trên Hoàng Sào có thiết vệ hét lòn, kích động đến run rẩy, nhìn chằm chằm lão nhân đầu bạc trên con ngựa què kia.
Mà Bất Tử Thiên Hậu thì thân thể run lên, thoắt xoay mình nhìn lại, khi nhìn thấy kỳ tài tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn ngày xưa, ngày nay đã già đi, nàng không kiềm nổi đau xót.
Năm đó bạch mã thiếu niên kia, với một cây chiến qua đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, phong thái oai hùng biết bao! Năm tháng a, không ngờ lại biến hắn trở thành cái dạng này.
Thiếu niên lưng đeo cung cứng, trong tay xách theo cây côn đá, lên tiếng:
- Nám đó, ta bị Thần triều Thiên Hoàng các ngươi đuổi giết thực thảm a, Thiên Đình chỉ còn lại một mình ta còn có thể nghịch thiên, hiện tại phong thủy xoay vòng, tình cảnh của các ngươi không tốt lắm, huynh đệ của các ngươi cũng bị giết chết.
- Bọn họ không phải huynh đệ của ta!
Đệ nhất thần tướng đầu tóc bạc tung bay, mặt không chút đổi sắc nói.
- Hay! Cũng đúng! Ngươi không giống với bọn họ, không có giao tình gì, chỉ là vì nữ nhân kia. Ha ha! Bằng không để ta giúp ngươi giải quyết nàng ta đi, cho trong lòng ngươi không còn nhớ nhung nữa, từ nay về sau chuyên tấn công đột phá đạo của Hoàng... như thế nào?
Thiếu niên cười to nói.
- Ngươi có thể thử xem!
Đệ nhất thần tướng ánh mất khiếp người, vô cùng rực rỡ.
- Thực không có ý nghĩa!
Thiếu niên lắc đầu, nói:
- Sống lâu như vậy, rốt cục thì tự phong không được, ta luôn luôn suy nghĩ, phải chiến một trận huy hoàng! Nếu ngươi thật sự không xuất hiện, ta định đi lật ngược một cái cấm địa Sinh Mệnh!
Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ, người này rốt cuộc là ai mà khẩu khí thật sự quá lớn!
- Là đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ, không thể tưởng được lão nhân gia ngài còn sống ở trên đời này!
Lão Thần môi đều ran run, kích động và vui sướng đến lệ nóng doanh tròng.
Mọi người đều ồ lên, có một số người biết xuất thân của thiếu niên, tất cả đều rúng động! Năm đó người này đúng thật là một mình dám xâm nhập đi giết tồn tại của cấm địa Sinh Mệnh a.
Bởi vì, có nhiều lắm truyền thuyết về hắn!
- Minh Hoàng lão già kia là một trong mầm tai họa làm cho Thiên Đình cổ tan vỡ. Thời gian không còn nhiều, ta gần như sắp đi Địa phủ tìm hắn thanh toán, nhưng cố tình ngươi cũng xuất hiện, xem ra cũng tự phong không được!
Thiếu niên tự giễu cười cười, nói tiếp:
- người giống như chúng ta mà kết thúc như vậy tàn nhẫn biết bao, coi như là một loại thành đạo khác được chứ, như Thánh thể đại thành kia!
- Kết thúc như vậy quả thật đáng tiếc!
Đệ nhất thần tướng khẽ nói, có chút nhớ lại, có chút buồn bà.
Thiếu niên xách theo cây côn đá, tùy ý quơ quơ, rất là thoải mái, nói:
- Ngươi cũng cảm thấy đáng tiếc, vậy tiến hành một hồi loại quyết chiến khác đi!
- Chiến nhự thế nào?
Đệ nhất thần tướng hỏi.
- Mỗi người xông vào một cấm địa Sinh Mệnh, đại sát một phương, xem có không giết sạch một cái hoặc là hai cái chí tôn. Thiếu niên phóng khoáng cười to. Cố tình lại rất sáng lạn và dũng cảm, nói:
- Khi bọn họ thành đạo, không có gặp gờ chúng ta là may mắn của bọn hắn, nhưng cũng phải cho bọn họ biết, từng có hai người như vậy, nếu là cùng một thời đại với bọn chúng, bọn chúng không cơ hội!
Đệ nhất thần tướng thở dài: so với Bất Tử Thiên Hoàng hắn sinh ra muộn hơn chín ngàn năm, ở thời điểm hắn quật khởi, đối phương sớm đã thành đạo, bất kể như thế nào hắn cũng không có cơ hội.
- Vậy còn chờ cái gì, đều tự đi quyết chiến đi! Anh kiệt cái thế chân chính, duy chỉ có ngươi và ta như vậy!
Thiếu niên ung dung cười to, nói tiếp:
- Minh Hoàng là của ta, không cần giành với ta! Lão già này đã sống lâu lắm rồi, hắn nên đi chết cho xong!
Sau đó, hắn lại xoay người nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Có phong thái của ta khi trẻ tuổi, chiến lực không tồi, kiếp này ta không tranh cùng các ngươi, thời đại này thuộc về các ngươì!
- Ha hạ...
Đệ nhất thần tướng đột nhiên cười ha hả, lại có chút thẻ lương, nói:
- Không thể tưởng được, chúng ta cũng có thể có một ngày đối thoại như vậy, mà không phải vừa lên liền quyết chiến sinh tử!
- Bởi vì ngươi và ta vốn chính là một loại người sinh ra sai làm ở mặt đối lập mà thôi. Nhưng thời đại ngày nay thì khác rồi!
Thiếu niên xách lên cây côn đá, nói tiếp:
- Đi thôi! Ta đã khẩn cấp không chờ được nữa, giết chết tên tạp chủng Minh Hoàng này!
Thiếu niên này thần thái bực này, sáng lạn mà lại hào phóng như vậy, quả thực khiến mọi người ngạc nhiên thán phục. Ở vào cường thế loại nào mà dám nói đi giết chí tôn cổ đại, mà lại còn tùy ý như vậy.
Người này thật là anh hùng cái thế!
Mọi người đều rúng động trong lòng, không ít người đều máu huyết sôi trào lên.
Đệ nhất thần tướng cuối cùng lắc lắc đầu, nói:
- Ta không thể đi, tối thiểu hiện tại không được, không thể nhìn nàng chết đi!
Ở trong mắt hắn có một thân ảnh yếu điệu, làm cho sắc mặt hắn rất là phức tạp, nhìn Bất Tử Thiên Hậu trên Hoàng Sào hắn không đành lòng rời đi.
- Một nữ nhân mà thôi, mà năm tháng dài dòng như vậy ngươi còn không bỏ xuống được sao?!
Thiếu niên quát to.
- Chấp niệm trong lòng ngươi làm sao buông bỏ, nếu đã chém hết, ngươi đã là Hoàng tôn, mà ngươi còn không phải không thể hoài niệm, đối với Thiên Đình tan vỡ tự trách, thở dài!
- Các ngươi bị hủy diệt, Địa phủ tan rã, ta liền tiêu tan! Ngày nay kết cục của các ngươi đã chú định, bởi vì gặp phải ta! Chuyện nơi đây, ta phải đi Địa phủ, giết Minh Hoàng ta là được thành đạo, sống thêm hai kiếp!
Thiếu niên nói vang dội.
Xa xa, Bất Tử Thiên Hậu đứng trên Hoàng Sào không còn nổi trống, naơ ngác nhìn gương mặt già nua của đệ nhất thần tướng, trên mặt đã đầy nước mắt.
Từng là thiếu niên bạch mã ngân bào, mà nay già nua như vậy, ngay cả thiên mà của hẳn đều què đi, rơi vào tuổi già, năm đó một anh hùng cái thế như vậy, nhưng lại cùng có một ngày đi tới tuổi xế chiều này.
Thiếu niên naẩng đầu, hướng về phía Hoàng Sào quát to:
- Nữ nhân kia, hắn vì ngươi mà phải trả giá không ít, ngươi muốn nhìn hắn tiếc nuối mà chết sao? Nếu ngươi có thể nghĩ một phần cho hắn, coi như lập tức chết đi, để hắn buông bỏ hết thảy, từ đó thành đạo, không cần quá ích kỷ như vậy!
- Là như thế sao... Ta chết huynh có thể thành đạo sao?
Bất Tử Thiên Hậu trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân không ngừng rơi xuống nước mắt trong suốt, run giọng nói:
- Nếu có thể, ta trợ giúp huynh thành đạo!
Đệ nhất thần tướng lắc đầu, nói:
- Đừng nghe hắn nói lung tung!
- Thực con bà NÓ! Ta đến giúp ngươi thành đạo, sau đó chúng ta đi vùng cấm giết người, bằng không trạng thái của ngươi này khẳng định còn xa không bằng ta!
Thiếu niên ra tay, một chưởng chụp tới hướng Hoàng Sào.
Mọi người đều hoảng sợ, đây rốt cuộc là một cường giả như thế nào mà tự tin như vậy, muốn một chưởng liền đánh chết Bất Tử Thiên Hậu sao?!
“Keng!”
Một cây ngân qua sáng như tuyết quét ngang, ngăn cản đường đi của thiếu niên. Đệ nhất thần tướng ra tay, cứng chọi cứng một kích cùng hắn, pháp tắc Hoàng Đạo khuếch tán, chư hùng không chịu đựng nổi quỵ sụp xuống, không kiềm nổi dập đầu.
Duy nhất khiến mọi người may mắn là, pháp tắc bị áp chế ở trong phạm vi nhất định, bằng không mọi người đều phải chết đi!
- Ngươi nữ nhân này nha, đã hùy đi kiếp trước của hắn, mà kiếp này hắn cũng có cơ hội vượt thoát, đi vùng cấm giết chí tôn không thành vấn đề, nhưng rồi lại gặp ngươi, lại bị phá hủy!
Thiếu niên châm biếm.
- Nếu ta là một gánh nặng... Ta nguyện ý lập tức chết đi!
Bất Tử Thiên Hậu rơi lệ, không còn là một nữ cường giả, mà chỉ là một cô gái nhỏ nhu nhược đến không biết làm sao, nghĩ đến quá khứ, lòng của nàng rất thống khổ.
Đệ nhất thần tướng quát to:
- Hồ đồ! Nàng trúng Thiên Âm Tiên Chú của hắn, đây là hắn đang ép nàng chết! Nàng sống cùng tốt, hay chết cũng thế, đều đã ghi dấu trong lòng ta!
Bất Tử Thiên Hậu nghe vậy, trong lòng càng thêm thống khổ kịch liệt, không biết làm sao, thiếu niên bạch mà ngân bào kia vẫn giữ trong lòng chưa hề rời xa nàng... trên gương mặt xinh đẹp của nàng đầy nước mắt, một câu cùng không nói nên lời, có chỉ là thổn thức.
- Thật không thú vị, ngươi cổ hủ tới nước này, khó trách không thành được đạo. Đi thôi, ta có thể bảo bọn họ lưu lại cho nàng một mạng, sẽ không giết nàng. Ngươi và ta cứ như vậy lường bại câu thương kết thúc thì thật đúng là bi kịch trong thiên địa. Người giống như chúng ta dù thế nào cùng phải đi giết chí tôn, để mang theo một vùng cấm chôn cùng. Sinh ra sai làm một thời đại, không thể tự chủ. Chết đi, đương nhiên phải chính mình lựa chọn, phải kết thúc trong huy hoàng cực hạn!
- Ngài ban xuống thần dụ, lần này chúng ta đương nhiên không giết Thiên Hậu!
Lão Thần nói.
- Vũ trụ này quá ô trọc, ngươi và ta không có ý nghĩa gì, chúng ta đi chọn phần mộ đi!
Thiếu niên cười ha hả, thi triển một đại thần thông, địa phương này lập tức vỡ nát, cường ép dời chiến trường đi, hắn cùng với đệ nhất thần tướng biến mất.
Mọi người đều ngẩn người, bọn họ thật sự đánh vào cấm địa Sinh Mệnh sao? Thật đúng là anh kiệt cái thế!