[Dịch] Già Thiên
Chương 1749 : Quân Tuyên
Ngày đăng: 10:23 06/09/19
Luân Hồi Hải có màu bạc, như là vô tận tinh hà buông xuống, hội tụ thành biển cả mênh mông.
Nó rất rộng lớn, không có giới hạn, biến bạc mênh mông không thấy bờ bến, còn rộng lớn hơn so với cả Đông Hoang, nhưng ngày thường lại hoàn toàn không nhìn thấy tung tích của nó.
Hiển nhiên, nơi này thành một giới khác, chỉ có lối ra nối liền với khu vực Bắc Đẩu.
Sóng biển màu bạc nổi lên cuồn cuộn, như một con gió lốc kim khí đánh úp lại!
Diệp Phàm đạp sóng mà đi, tất cả sóng biển ở dưới chân hắn đều tách ra, khó có thể ngăn cản bước chân hắn, mặc dù là pháp tắc của chí tôn cũng không được, bị phá mở ra.
- Tiểu bối! ngươi quá cuồng vọng! Bằng vào một mình ngươi cũng nghĩ bình định Luân Hồi Hải sao?
Thanh âm này truyền khắp Đông Hoang, chấn động thiên hạ, chí tôn phẫn nộ khiến người ta run rẩy.
Thế nhân đều kinh sợ, lần này dường như thật sự sắp có một hồi chiến đấu, mà không phải là cân bằng kỳ kết ngầm.
- Không phải chí mình ngươi sao, chẳng lẽ nơi này có một ồ chí tôn?
Diệp Phàm bình tĩnh nói, dùng từ tương đối bất kính, chí tôn đều dùng ồ để nói.
- Xem ra ngươi biết không ít!
Trong Luân Hồi Hải truyền ra thanh âm lãnh liệt hơn.
Diệp Phàm cười lạnh không nói thêm. Chuyển rồi hắn đi Địa phủ, từ Trấn Ngục Hoàng nơi đó biết được không ít tin tức: ngày nay trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh Bắc Đẩu. Luân Hồi Hải là yếu nhất, chỉ còn lại có một chí tôn cuối cùng.
Nhớ lại hồi xa xưa, bọn họ cực độ cường thịnh, nhưng đáng tiếc mười mấy vạn năm trước bị Hư Không Đại đế đánh chết một hai người, mấy trăm năm trước chủ nhân Luân Hồi cùng chết oan chết uổng, hiên tai chỉ còn lại có một người.
- Ngươi muốn từng bước từng bước bình định tất cả vùng cấm sao? Có ý nghĩ như vậy, trong thiên địa đều khó chứa ngươi, sẽ chết không có chỗ chôn thây!
Ở chỗ sâu trong Luân Hồi Hải truyền đến tiếng quát hỏi.
Đích xác tiếng quát hỏi của hắn tự nhiên coi như là cảnh báo cho các VÙNG cấm khác, hy vọng khắp nơi đều ra tay đánh chết Diệp Phàm. Thế nhưng đáng tiếc bảy đại vùng cấm đều tự tôn, thậm chí aiừa nhau có địch ý, không có khả năng có người vì hắn mà xuất động. Dù sao Thánh thể đại thế đã thành, chí tôn xuất thế cũng có thể ngã xuống.
Ngày nay, các cấm địa Sinh Mệnh khác ngược lại có chút chờ mong hy vọng hắn có thể chiến một trận với Diệp Phàm, từ đó suy tính ra thực lực chung cực của Thánh thể đại thành, thậm chí chờ mong hắn thăng hoa cực hạn lôi kéo Diệp Phàm cùng nhau ngã xuống, như vậy mới xem như giải quyết được mối họa lớn.
- Ta chỉ là muốn bình định nơi này. Nhớ rõ ngày đó khi ta độ kiếp, ngươi đối với ta không thuận theo không buông tha, nuốt nạp huyết tinh của ta, hiện tại bản nhân đến đây, ngươi thử lại xem sao!
Diệp Phàm cường thế quát to, hắn đạp xuống một cước, lập tức sóng biển nổi lên dữ dội, rung chuyển khắp Luân Hồi Hải, làm cho nơi này sôi trào.
Trong biển có một số cự cung, đảo lớn đảo nhỏ... tất cả đều nổ tung. Ở dưới huyết khí tràn đầy của Diệp Phàm đều trở thành bột mịn, khó có thể ngăn cản khí tức mênh mông cuồn cuộn của hắn.
- Tiểu bối ngươi khinh người quá đáng! Thật sự muốn bức ta xuất thế sao? Nếu như đại quyết chiến chính là ngươi sẽ ngã xuống!
Chí tôn trong Luân Hồi Hải nói lời vô tình.
Diệp Phàm cười to nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nói:
- Muốn tránh khỏi một trận chiến này cũng có thể, xuất ra một gốc cây Bất Tử Dược, hoặc là giao ra một quả Cửu Chuyển Tiên Đan! Ngày đó ngươi công kích ta phải có đền bù công bằng!
Hắn không chút nào che siấu, trực tiếp vơ vét tài sản của một vị chí tôn.
Mục đích trắng trợn không có mảy may che giấu, chính như như lời hắn nói như vậy: ngày đó hắn độ kiếp gặp phải một đám chí tôn vây sát, không có khả năng cứ như vậy bỏ qua.
Nếu không có gì bồi thường, hắn không ngại phát động một hồi đại chiến, bức chí tôn xuất thể. Tới thời điểm đó, huyết khí của họ khô héo, sớm không phải chí tôn cường thịnh năm xưa, khẳng định sẽ cực kỳ bị động, thậm chí không chịu đựng qua kiếp này.
Đáng tiếc, tiên trân của Luân Hồi Hải đều hao hết, sau khi Diệp Phàm tiến vào không có phát hiện thứ gì đáng để ra tay.
Mà thái độ của chí tôn Luân Hồi Hải cũng rất cứng rắn, rõ ràng từng truy sát
hắn, cản trở hắn độ kiếp. Bây giờ còn từ thái độ này, làm cho Diệp Phàm bắt đầu nảy sinh quyết định đại chiến một trận.
- Bất Tử Dược không có, Cửu Chuyển Tiên Đan nếu còn có, cũng là chính ta dùng, ngươi không cần si tâm vọng tường!
Chí tôn của Luân Hồi Hải lạnh giọng nói.
Trong lòng hắn thở dài, làm tốt chuẩn bị. Nơi này quả thực hắn không lấy đâu ra mấy thứ đó, mà hậu bối trẻ tuổi trước mắt này rất cường thế, hạ quyết tâm muốn khoét thịt từ trên người hắn, hắn không thể không cường thế chống đỡ.
Ở bên ngoài, mọi người đều khiếp sợ.
Diệp Phàm... quả thật khiến người ta vừa kính sợ lại vừa không biết nói gì. Đây là đang bắt chẹt chí tôn a, hắn sao dám lớn mặt, không kiêng nể gì như vậy, hiển nhiên là không sợ chiến một trận!
- Đây là ngươi muốn chết, đừng tường rằng giết hai Bá thể là thật sự vô địch thiên hạ. Người không thành đạo tính cái gì, thực bức ta thẵng hoa cực hạn, ngươi tính là gì, chỉ là một con kiến!
Ở chỗ sâu trong Luân Hồi Hải thanh âm thực lớn vang vọng, chấn động vòm trời. Tồn tại vô thượng ở bên trong lạnh lùng vô tình, lời nói rất khó nghe, nhưng hắn chính là cường thế như vậy.
Bởi vì đến bây giờ đã không có đường quay về, hắn liệu định Diệp Phàm tất nhiên sẽ ra tay, phải bức hắn chiến một trận, cùng với như thế thì cứ xuất thế với khí thế hùng tráng, mà không hề ẩn nhẫn ủy khuất làm gì.
Ở chỗ sâu trong Luân Hồi Hải là một gốc cây cổ thụ thật lớn, cao ngất lấp trong mây, một tòa lại một tòa cung điện to lớn xây dựng trên thân cây, thoạt nhìn thực huyền ảo.
Tuy nhiên, cây này sớm đã khô héo, ngày nay không có lá, chỉ có chạc cây trụi lủi.
Diệp Phàm giật mình, đây phải là một gốc cây cổ thụ cao lớn cỡ nào, quả thực vươn cành tới trong vũ trụ. ở nơi đó có ánh trăng vờn quanh, hỗn độn khí bốn phía.
Trên nhánh khô tạo thành cầu thang đi lên kiến trúc cổ to lớn, mà trong mỗi một tòa kiến trúc đều là xương khô, tất cả đều là anh kiệt cổ đại chết đi.
Đó là bộ chúng thuộc Luân Hồi Hải, Thánh địa từng huy hoàng, ngày nay trở thành nơi mai táng bọn họ, rất nhiều người cuối đời đều tuyển chọn ở nơi này.
Cổ tôn cũng không thể che chở mọi người đều sống sót, đây là một sự thực tàn khốc. Nhân sinh trên đời, đấu tranh với năm tháng, nhưng kết quả là đều phải chết.
Diệp Phàm thầm thở dài trong lòng, bỗng nhiên có điều dự cảm: hiện tại Thiên Đình cực độ phồn thịnh, nhims có một ngày hắn già đi, khi đó bộ chúng đều chết đi trong năm tháng, thì đó sẽ là một loại tình cảnh như thế nào chứ?
Có lẽ sẽ giống như trước mắt chãng? Thiên Đình kế thừa vĩ đại, vô địch rầm rộ, huy hoàng, cùng sẽ kết thúc, trở thành một nghĩa địa.
Hiện tại không phải lúc phân tâm, Diệp Phàm liền thu liễm tâm thần, tiến gần tới phía trước.
Phía trên cao nhất trên cổ thụ, không phải là kiến trúc cổ mà là một ngọn núi, to lớn mà cao lớn, treo ở trên tán cây, buông xuống hỗn độn khí trấn áp Luân Hồi Hải.
Nơi đó dao động huyết khí như biến, có một thân ảnh sớm xuất hiện trên đỉnh núi.
Xa xa nhìn lại, nơi đó sương mù bao phủ, một thân ảnh màu đen hùng vĩ đứng ở nơi đó, tràn ngập một loại ma tính, áp lực không khí khiến người ta ngừng lại hô hấp.
Chí tôn của Luân Hồi Hải xuất thế rồi! Giờ khắc này, khắp mặt đất Đông Hoang đều như sắp nứt mở ra, rất nhiều ngọn núi ù ù lay động.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đạo tắc bay ra, tiên quang tản ra bốn phía, củng cố thiên địa. Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh trên đỉnh ngọn núi trên đại thụ kia.
Ma ảnh màu đen đó rất có cảm giác áp bách, trong miệng hắn lẩm bẩm ngôn ngữ cổ xưa khó có thể nghe hiểu, như là một loại ma chú đáng sợ.
Nước biển màu bạc sôi trào lên, rồi sau đó xông ngược lên trời, ở trong tay người kia xuất hiện một cái bảo bình, hắn thu Luân Hồi Hải vào trong đó, nhanh chóng mà mãnh liệt.
Trong quá trình này, mặt trời trăng sao đều theo loại dao động này mà rung chuyển, đáng sợ đến cực điểm.
Hẳn lộ ra chân thân, đây là một nam nhân trung niên, có một đầu sợi tóc đen nhánh, mà ánh mắt lại là màu bạc, sắc bén khiếp người. Tuy rằng hắn là hình người, nhưng Diệp Phàm biết người đó không có khả năng là Nhân tộc, cũng không phải hiển hóa bản thể chủng tộc của hắn.
Ở trong tay hắn, là một cái bảo bình do Tiên Lệ Lục Kim luyện chế thành, cả hải dương cấm kỵ màu bạc bị thu vào, cũng không chứa đầy.
Mà cây cổ thụ kia đột ngột từ mặt đất nhổ lên, nó không có rễ cây, chỉ có chạc cây mà thôi, rất nhanh hóa nhỏ lại, cuối cùng rơi vào trong bảo bình, cắm ở trong đó.
Diệp Phàm kinh ngạc, sau khi chạc cây kia thu nhỏ lại, không ngờ giống như nhân thể, hình dạng quái dị, điều này làm cho trong lòng hắn kinh ngạc một trận.
“Cây bảo dược kia của Đế Tôn!”
Tuy nhiên, cây bất tử tiên thụ này sớm đã mất đi tinh hoa sinh mệnh, bị người luyện thành binh khí, ngày nay knông có tác dụng khởi tử hồi sinh.
Diệp Phàm chớp chớp mắt. Luân Hồi Hải không đơn giản nha, năm xưa lại từng thu được cây tiên dược hình người kia, mới cắt ra nhánh khô này, mà cây dược đó không phải người bình thường có thể có được.
- Đi đi! Ra Vực nạoại chiến một trận!
Diệp Phàm không muốn hủy diệt Bấc Đẩu, mà chí tôn của Luân Hải hải cũng không có ở lại, bởi vì nơi này còn có các cấm địa Sinh Mệnh khác, thật nếu như đại chiến không chỗ nào kiêng kỵ, cỏ thể sẽ làm tức giận nhiều người.
Tinh hà lấp lánh, Diệp Phàm đứng sừng sững ở trên đó.
Chí tôn đến từ Luân Hồi Hải tên là Quân Tuyẻn, bí hiếm khó lường, trong miệng khẽ ngâm ma chú vang vọng vũ trụ.
Vô thanh vô tức, ở chung quanh Diệp Phàm xuất hiện những tấm bia cực lớn không đếm được, cao ngất lấp trong vũ trụ, vờn quanh hắn, cảnh tượng thật kinh người.
Tấm bia đá thật sự rất to lớn, không ngừng tăng vọt, cuối cùng mặt trời trăng sao đều quay chung quanh chúng, trang nghiêm mà trang trọng, uy nghiêm mà kinh người.
Đây là một loại tình cảnh như thế nào?
Cổ Bi ngang qua trong vũ trụ, một tòa lại một tòa như là mộ bia của tiên, cắm đầy tinh không, tinh tú trên bầu trời so sánh với chúng đều quá mức nhỏ bé không tính là gì.
Một loại dao động thật lớn truyền ra, như phải chôn vùi Diệp Phàm tại đây.
- Tam giới chuyển sang kiếp khác, đời đời kiếp kiếp khắc tên ta, chiêu cáo chư Thần, chín tầng trời mười tầng đất nghe theo hiệu lệnh ta!
Chú ngữ vang lên, quanh quẩn trong vũ trụ tại đây, mỗi một khối mộ bia đều khắc lên hai chữ Quân Tuyên, chiếu rọi cổ kim tương lai, như là chư Thần cộng đồng huyết tế mà thành.
Đây là một loại cảnh tượng quy dị, mỗi một tấm bia lớn đều phong cách cổ xưa mà thần bí, mặt trên tự liễm đi hào quang, có một loại khí tức kỳ bí khuếch tán ra. Ngay sau đó Diệp Phàm cảm giác linh hồn của chính mình sắp rời thể xác mà đi, tiến hành hiến tế.
- Định!
Diệp Phàm hét lớn, trong mi tâm sáng rực lên, vận hành bí quyết chữ “Tiền”, cố định được nguyên thần. Hắn nhìn chằm chằm tất cả cổ Bi và Quân Tuyên kia, nói:
- Thì ra là ngươi!
Không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại công pháp này, năm đó ở trên tinh không cổ lộ khi đại chiến với Đế Thiên, đã từng giật mình kinh sợ. Đây là một loai kinh văn cái thế, kế thừa lâu dài doa người.
Ngày nay tìm được ngọn nguồn rồi, nếu không ngoài ý, coi như là người trước mất này sáng chế ra!
“Ông!”
Tất cả tấm bia lớn đều run rẩy, mặt trên hiện ra một gương mặt người, nhưng như trước là vật liệu đá càng thêm quỷ dị, Diệp Phàm cảm giác thân thể như bị tríms nguyền rủa, hành động khó khăn.
- Đời đời kiếp kiếp khắc tên ta...
Những lời này như là chú ngữ đáng sợ nhất, quanh quẩn trong tinh không, gió lốc mãnh liệt, sấm rền chớp giật. Trong thiên địa, rậm rạp anh linh vô tận, chư Thần đều hiện, giống như sóng biển mênh mông vỗ vào bờ, thần uy cuồn cuộn mãnh liệt chấn vờ chín tầng trời!
Thần linh chợt hiện, vốn từ trong bia cùng nhau phóng tới phía trước.
Diệp Phàm chân chính triển khai đại quyết chiến với cao thủ Hoàng Đạo!