[Dịch] Già Thiên
Chương 1804 : Cả thế gian đều tịch mịch
Ngày đăng: 10:24 06/09/19
Trong tinh không, trước Thiên Đình, ba tòa Thần Miếu to lớn đứng sừng sững, tín ngưỡng lực hội tụ, bốc hơi khí tường hòa, giống như một cái lò lớn, chưởng khống sinh tử trong thiên đia.
Đây là kỳ tích thế gian hiếm thấy, Thiên Để phong thần, lời nói ra đã trở thành sự thật, như vạn quân lôi đình, làm cho ba tòa điện lớn thông thiên động địa, có dựng dục tạo hóa càn khôn!
Lúc này, trong Thiên Đình có một hồi thịnh hội, mọi người cảm khái đại thế sắp kết thúc, rất nhiều người đều chậm rãi già đi, lúc này gặp nhau trong đại sảnh Thiên Cung, nâng cốc nói chuyện năm xưa.
Tiên vụ thuần khiết chảy xuôi, thần lan với cây cỏ mọc dưới bậc thềm, thần cầm thụy thú thường lui tới, phụ cận Thiên Cung không náo nhiệt lắm, từng cái bàn ngọc vẫn sắp xếp đặt ở xa xa.
Bàng Bác thân cao quá trượng, vẫn khôi vĩ như trước, làn da màu đồng cổ tòa sáng, hắn đang lôi kéo Trương Văn Xương, Trương Tử Lăng, Đông Phương Dã, Cơ Hạo Nguyệt cùng nhau chè chén, nói chuyện viễn vông.
Đồ Phi đầu lưỡi lớn, lôi kéo Lý Hắc Thủy nói tới chuyện cũ năm đó, một trận khóc một trận cười, năm tiểu cường đạo chỉ còn lại hai người bọn họ.
- Xin hỏi phương danh tiên tử, cảnh đẹp ngày lành như thế, gặp lại giai nhân tuyệt đại, thật sự là điều thú vị lớn nhất trên đời! Tiên tử ta kính người một ly!
Lệ Thiên mặc dù đầu bạc như tuyết, nhưng vẫn như trước trái tim không già, loạng choạng đi tới gần Diêu Hi lôi kéo làm quen, cặp mắt tòa sáng như kẻ trộm tình.
- Phu nhân ngươi tới kia!
Ở bên cạnh, Yến Nhất Tịch tao nhã như trước, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lệ Thiên kiên quyết mà quyết đoán đứng dậy, dứt khoát mà kiên quyết đi qua bên kia, rời chỗ Diêu Hi, nhưng trong miệng lại nhỏ giọng kêu rên:
- Nhà có sư tử cái, báo ứng mà!
- Ha ha ha...
Mọi người gần đó đều cười to.
Tiểu Tước nhi liếc trắng mắt bọn họ một cái, nắm tay Diêu Hi đi qua bên kia, nơi đó có huynh muội cổ Lâm, cổ Phi, cùng với Hạ Cửu U rốt cục đã không còn bi thương, còn có “Tiểu Bất Điểm”, Thiếm Điện Hoàng Điếu của Cơ Tử Nguyệt nuôi lớn, lại có Tiểu Thảo đến từ Tử Vi Tinh vực khi còn nhỏ từng làm bạn với cô bé... tất cả đều tương đối điềm đạm nho nhã.
- Đoạn gia, Tào Vũ Sinh, chúng ta khi nào thì đi làm một vố lớn?
Long Mã say khướt, hỏi Đoạn Đức.
Hắc Hoàng thò một chân lớn đầy móng vuốt khoát lên đầu vai đạo sĩ vô lương, ôm hắn, lớn đầu lưỡi, nói:
- Nếu có tiên tàng đừng có giấu, lại ra tay một lần, chúng ta cũng nên giải nghệ rồi!
- Ôi, không có thời gian! Gần đây ta đang tìm kiếm bảo địa phong thủy, chuẩn bị mai táng chính ta, đợi đời tiếp theo gặp lại, với điều kiện tiên quyết là khi đó các ngươi còn sống!
Đoạn Đức lắc đầu thở dài, một thân đầy mùi rượu.
Bên cạnh, Vương Xu, Lôi Bột là rót rượu cho Hắc Hoàng, nhiều năm qua như vậy “Song Hoàng máu bạc” cũng đều già rồi, nhưng đối với sư phụ đại hắc cẩu hung tàn vẫn như trước rất kính sợ.
- Nhớ lại hồi xa xưa đó, Đế Tôn còn trẻ, Bất Tử còn mặc quần yếm, duy chỉ có bần đạo độc tôn, chi điểm giang sơn, bễ nghễ thiên hạ, đàm tiểu thế gian, bao nhiêu đại phần mộ, cổ mộ bị hủy diệt nát tan thành bụi, đều chỉ trong một ý niệm của ta, hỏi thế gian ai là anh hùng? Xem ta tao nhã tài hoa!
Đoạn Đức say nói.
- Năm tháng là một thanh đao giết heo, tóc anh hùng bạc trắng, thắt lưng bổn hoàng cong xuống, mặc cho ta cái thế vô song... u... con bà nó, vẫn là không có nhìn thấy Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai!
Hắc Hoàng say rượu oán hận.
Có Thiên Binh đến bẩm báo, Lý Nhược Ngu đến đây, Trương Văn Xương mừng rỡ, tự mình đi ra trước nghênh đón.
Sau đó không lâu, Bạch Dạ tìm đến, hắn là thiếu niên đến từ cổ lộ chiến trường cửa quan thứ nhất trong chín tòa Đế Quan, mới đầu hắn không thích hợp tu luyện, nhưng trải qua Diệp Phàm cổ vù và chi điểm, với nghị lực kiên trì, ngày nay cũng trở thành cường giả một thế hệ.
Tuy rằng hắn không phải đệ tử của Diệp Phàm, nhưng có tình nghĩa thầy trò, ngồi cùng một chỗ với Hoa Hoa, Dương Hi, Trương Thanh Dương, long Vũ Hiên, một ly lại một ly rượu cụng cốp cốp, rất náo nhiệt.
Diệp Đồng và Khương Đình Đình cũng ngồi đó, một người là Thái Dương thể, một người là Thái Âm thể, sớm đã kết làm vợ chồng, nhưng nhiều năm qua, vẫn chưa có con nối dòng, điều này làm cho mọi người tiếc nuối, mọi người rất muốn nhìn xem hậu nhân của hai người bọn họ có huyết mạch nghịch thiên gì nữa.
Người ở đây rất nhiều, đáng tiếc chung quy là mất đi không ít người, như mười hai thánh giả năm đó, nhiều lần bổ sung, ngày nay cũng chỉ còn lại có Cửu Vĩ
Ngạc Long, Kim Sí Đại Bằng, Long Mã.
Trong Thiên Cung to lớn, mọi người đổi chén cụng ly, nâng cốc nói cười, có cười to, cũng có nước mắt, tình cảm chân thành tha thiết.
Diệp Phàm từng lên tiếng, hỏi mọi người có muốn trường sinh hay không, các câu trả lời không đồng nhất.
- Đời người trọng yếu nhất là tâm cảnh tường hòa và thòa màn, có vậy là đủ rồi!
- Bổn hoàng không thấy Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, chết không nhắm mắt!
“Ầm!”
Xa xa, bụi mù xông lên tận trời, mơ hồ có pháp tắc Hoàng Đạo khuếch tán, khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Thiên Cung bị người bình định!
Thánh Hoàng tử lập tức đứng bật lên, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Là thằng nhỏ bất hảo này!
Hắn biết là ai làm.
Cùng lúc đó, Bàng Bác cũng đứng lên, cả giận:
- Thàng nhóc nhỏ này, thật sự là càng ngày càng không nói nổi!
Quả nhiên, có thiên binh thiên tướng đến bẩm báo, không sai với dự đoán của họ.
Áu tử duy nhất của Thánh Hoàng tử, lại xuất thế, từ trong Thần Nguyên chạy ra, hắn thừa dịp mọi người chè chén, cùng với một đứa cháu Bàng Bác yêu thích nhất lại trình diễn một màn đại náo thiên cung này, hủy đi vài toà cổ điện.
Tiểu hầu tử, Bàng cổ lúc còn rất nhỏ đã bị phong ấn, tính cả Tiên thiết côn của Thánh Hoàng tử cùng với thanh Yêu Hoàng Xích của Bàng Bác đều cùng nhau theo chân chúng phong vào trong nguyên.
Không thể không nói, tiểu hầu tử rất naịch ngợm, vài lần thức tỉnh đều từ trong nguyên lén chạy ra ngoài, phi thường bất hảo, chung quanh xông loạn, nghịch quá thành nghiện.
Điều này làm cho mọi người dở khóc dờ cười, rõ ràng bị phong ấn ở trong Thần Nguyên, kết quả còn một lần lại một lần xuất thế, cứ cách mấy chục năm lại chạy ra gây tai họa một lần, đâu có giống như bị phong ấn? Thật khiến mọi người không biết nên khóc hay nên cười.
Nó xuất thế một mình cũng thôi đi, đằng này còn thường thường kêu lên vài đứa nhỏ, tỷ như lần này là Bàng cổ.
Cũng may mà Diệp Phàm là Thiên Đế đương thời, có thể bất cứ lúc nào luyện hóa ra thần nguyên dịch, bằng không chỉ riêng loại làng phí này đã tiêu hao không chịu nổi.
- Nương! Cứu mạng nha!
Tiểu hầu tử bị Thánh Họàng tử xách lại đây, một đôi mắt to đen lúng liếng chuyển động, trong miệng tiểu tặc lại kêu la thảm thiết, tiến hành cầu viện.
Lục Nhĩ Mi Hầu tiến lên, chính là “bốp bốp” bàn tay to đánh một trận vào mỏng hắn, nói:
- Lần sau còn dám lén chạy ra nữa, đập nát mông của ngươi, hơn nữa trực tiếp trấn phong cho ngươi trong trăm vạn năm đều vẫn chưa tỉnh lại!
- Không cần nha! Nương ta sai làm rồi, ta chỉ là nhớ các người mới chạy ra!
Tiểu hầu tử kêu to.
Mọi người mỉm cười.
Tiệc tàn người tan, trong Thiên Cung vắng lặng hẳn đi, chỉ còn lại có một mình Diệp Phàm, đứng ở phía trước cửa sổ, bị ánh trăng chiếu rọi một vầng hào quang thuần khiết.
- Kiếp này thật sự phải kết thúc sao?
Tới ngày nay, chỉ có một mình hắn còn đang trong trình tự tăng lên, huyết khí ngập trời, còn đang trong trở nên mạnh, mà người cùng thế hệ khác còn sống hoặc tới lúc tuổi già, hoặc bắt đầu đi tới cuối đường.
Đời người ai có thể một đường hát vang?
Diệp Phàm một mình nhìn về phía tinh không, có lẽ lần sau tụ hội sẽ giảm đi rất nhiều người.
Đại thế hoàng kim đã tới thời kì cuối, không thấy được quần tinh rực rỡ toàn trường, các thiên kiêu tuấn kiệt năm đó đều già lão rồi, thậm chí không ít người đều đã vết thương cũ phát tác chết đi.
Sau huy hoàng cực hạn dĩ nhiên bắt đầu hiện ra điêu linh.
Trong thời gian này, Diệp Phàm từng một lần đi lên cổ lộ, rồi sau đó lại đi khắp nơi, đáng tiếc các cường giả tranh bá trên cổ lộ năm đó không còn lại bao nhiêu người, hắn gặp được vài người.
Nhuế Vì đã kết thúc cuộc đời thống khổ của hắn, Vũ Tiên, Thác Bạt Ngọc, đã tọa hóa rất nhiều năm, Mục Quảng Hàn, khổ đầu đã huyết khí suy bại, chỉ có một Âu Dã Ma đạt tởi cảnh giởi Chuẩn đế.
Năm trăm năm sau, Diệp Phàm ở tinh không bất ngờ nhìn thấy Y Khinh Vũ, hai người nhìn nhau không nói gì, thẳng đến thật lâu sau mới cùng nhau nở nụ cười, một nụ cười tiêu tan ân cừu.
Trên thực tế, tới từng bước hôm nay, trong lòng Diệp Phàm không có địch nhân chỉ có cố nhân, mà Y Khinh Vũ cũng rốt cục tiêu tan, ở trong quá trình năm tháng trôi đi, rất nhiều chuyện đều buông bỏ, con đường phía trước càng trống trải.
Năm tháng chìm nổi, khi Diệp Phàm hơn tám ngàn tuổi, như trước trẻ tuổi khiến người ta không thể tin được, cơ thể trong suốt, đầu đầy tóc đen dày rậm, không có gì khác nhau so với lúc hai mươi tuổi, khi đi dạo các nơi, hắn trước sau gặp được Đế Thiên, Sân Lam, Nhân Vương, Đại Ma Thần, Thanh Thi tiên tử, nhưng bọn họ đều sớm già lão rồi, tương đối buồn bã, cuối cùng một chén rượu, tiêu tan đi tất cả oán hận năm đó.
- Thiên Đế vô địch, không chỉ có trên thực lực, mà còn về tâm cảnh, tất cả địch nhân ở quá khứ trong lòng hắn đều trở thành bạn cũ, hy vọng chúng ta sống lâu lâu một ít, cùng một đời với hắn...
Đế Thiên nhìn lên bầu trời, nhìn trăng sao mà cảm thán.
Thịnh thế hoàng kim tới thời kỳ cuối rồi, anh kiệt các nơi đều khó gặp, chân chính phải đi tới hướng chung điểm.
Đại thể thở dài vạn năm, bao nhiêu thiên kiêu, bao nhiêu hồng nhan, đều sẽ chôn vùi trong năm tháng.
Nhưng, ở thời kỳ cuối này, đột nhiên có một số anh kiệt tái hiện nhân gian, bọn họ bi thương gào thét xông lên tận trời, muốn đọ sức một lần cuối cùng của đời người, hào quang chiếu sáng khắp vũ trụ.
Bọn họ như sao chổi thiêu đốt bầu trời, vĩnh viễn khắc trong sách sử, kết thúc bi tráng.
Trong thời gian này, Doãn Thiên Đức đến đây, thỉnh cầu một trận chiến cuối cùng với Diệp Phàm, diệp Phàm lẳng lặng nhìn hắn, đại địch ngày xưa này, kỳ tài đầu tiên thi triển ra Thần cấm, thật sự già rồi, tóc trắng xoá, nhưng tia sáng trong mắt lại nóng cháy như vậy, giống như ánh lửa, hắn là khát vọng như vậy, muốn tiến hành quyết đấu lần cuối cùng với Diệp Phàm.
- Được rồi!
Diệp Phàm gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu này của hắn.
Kết quả không có gì trì hoãn, ngay cả Doãn Thiên Đức có nghịch thiên, cũng khó chống lại một kích của Thiên Đế, cả thế gian mờ mịt, Diệp Phàm sớm khó tìm đối thủ đã mấy ngàn năm.
Diệp Phàm dùng huyết khí bản thân trị liệu đạo thương cho hắn, rồi xoay người rời đi, hơn ngàn năm sau Doãn Thiên Đức tọa hóa.
Mà trong thời gian này, lại có Thần Tôn, Yến Trùng Thiên đến khiêu chiến, bọn họ ở trong ánh lửa thiêu đốt bản thân mình, hy vọng có thể chiến một trận với Thiên Đế, để trong kết thúc không hối hận.
Một người là người chủ Thần tộc, cứng cõi bất khuất, khổ tu thần công, pháp lực cái thế, một người là kỳ tài năm đó khi Diệp Phàm vượt qua Khổ Hải của Linh Bảo Thiên Tôn, tới thế giới của Thần gặp được, được xưng là đệ nhị dưới tinh không, từng ăn một bộ phận tinh hoa Sinh mệnh cổ thụ, nhưng cũng từng bị đại đạo thương, đến nay mới xuất hiện.
Diệp Phàm thỏa mãn nguyện vọng của họ, để chiến giả ở trên đường đi vui vẻ, để bọn hắn ở trong ánh lửa thăng hoa, nở rộ vẻ tươi cười sáng lạn.
Trăm ngàn năm trong nháy mất qua đi!
Ở trong năm tháng cuối cùng ở kiếp này, rồi lại tái hiện quần tinh lóng lánh rầm rộ, một vị lại một vị anh kiệt bi thương gào thét trong thiên địa, xông thẳng lên trời cao, ở dưới tinh không rực rỡ phóng thích, không khuất phục tiến hành một lần đọ sức cuối cùng của cuộc đời.
Đáng tiếc, cuối cùng không đủ sức nghịch thiên, không ai có thể thành Đế, một đóa lại một đóa chiến hoa điêu linh.
Ai có thể một đường hát vang? Thời kỳ thịnh thế hoàng kim rốt cục thì đi tới cuối, sắp sửa kết thúc.
Bất khuất như Chu Nghị, kinh diễm như Khương Dật Phi, phong thái tuyệt thế như Dao Trì Thánh nữ, truỵền kỳ như Tiên Thiên Đạo Thai Tử Hà, một người lại một người đều điêu linh, thế gian sẽ không còn được gặp lại bọn họ.
Hựớng Vũ Phi thần nhân cái thế, cuối cùng cũng mất đi ở trước Tần Lĩnh hồ, đã có thể cùng N2Ũ say với nữ nhân âu yếm, nhưng hắn cũng có cô đơn, trước khi tọa hóa trong miệng từng nhắc tới ba chữ Cái Cửu U, từ đó ra đi.
Đại thế hoàng kim kết thúc!
Năm tháng như đao chém thiên kiêu!
Cả thế gian đều tịch mịch, Diệp Phàm một người một mình nhìn trời, cũng không nói một câu gì, không có người nào biết tâm tình của hăn lúc này.