[Dịch] Già Thiên
Chương 501 : Dẫn loạn
Ngày đăng: 10:08 06/09/19
Đám người Diệp Phàm cũng trước khi trời chiều biến mất mà rời xa Thánh Nhai. Bọn họ vẫn chưa trở về thế giới nhân loại mà ẩn cư trong một dãy núi nguyên thủy.
Thu hoạch lần này rất lớn, Diệp Phàm muốn bế quan, tranh thủ tránh mũi nhọn của Nhân Thế Gian và Địa ngục.
Sau hai tháng. trên không dãy núi nguyên thủy có vạn trượng lôi điện bổ xuống. Đây là cả một vùng lôi hải khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Vốn trời xanh không mây, ngay cả một đám mây cũng không có mà giờ đột ngột lại lôi điện giáng xuống.
Đại dương màu tím mênh mông vô tận bao phủ cả dãy núi này, khiến những ngọn núi lớn này bị đánh nát đương trường.
- Chết tiệt! Tiểu tử này dụ thiên lôi đánh còn chưa tính, lại còn khiến chúng ta bị xui lây, thiếu chút nữa là đánh chết bổn hoàng rồi!
Một con chó mực lớn như một con trâu mộng mặc cái quần cộc thêu hoa đứng thẳng, hai chân chạy vù vù mất dạng.
- Chó ngoan mau lên chút nữa đi. Lôi điện sắp đánh tới rồi.
Cô bé ngồi trên vai nó, vô cùng khẩn trương.
- Không sao đâu. Bổn hoàng thi triển bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí, nó đuổi không kịp đâu.
Đại hắc cẩu chạy trối chết, da lông toàn thân đã lốm đốm cháy đen, hiển nhiên là vừa rồi bị sét đánh, lúc này rốt cục cũng thoát khỏi lôi hải.
Phía sau, Lý Hắc Thủy tức giận bất bình nói:
- Con chó chết này đúng là nghịch thiên, hai chân lại chạy nhanh hơn bốn chân nữa.
Cả người hắn đầy khói đen, nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên cũng vừa bị sét đánh, lại chạy không nhanh bằng Đại hắc cẩu nên có một số chỗ bị sét đánh nghiêm trọng hơn, cháy xém một mảng.
Đại hắc cẩu vừa hùng hùng hổ hùng vừa co hai chân chạy, hai chân trước đung đưa đung đưa.
- Chó ngoan ơi, đừng có mắng nhé. Đại ca ca có thể gặp nguy hiểm gì không?
Cô bé rất lo lắng hỏi.
- Yên tâm đi. Hắn khẳng định không chết được. người như hắn phải thường xuyên bị sét đánh, không bị đánh là không thấy thoải mái.
Đại hắc cẩu căm giận nói.
- Chó hư quá!
Cô bé véo tai Đại hắc cẩu.
- Không phải ta hư mà là hắn rất xấu mới đúng, chứ không làm sao động cái lại bị sét đánh chứ.
- Con chó chết ngươi không phải rất nghịch thiên sao, còng ta với nào.
Lý Hắc Thủy kêu lên, lôi điện đã đuổi tới sát mông, chuẩn bị đánh tới rồi.
- Thảm quá, không phải gặp phiền phức, tự nhiên cũng bị lôi vào độ kiếp đó chứ?
Khuôn mặt Đại hắc cẩu cũng tái đi, bước rộng hai chân sau ra, co cẳng chạy như điên.
- ngươi chạy ở phía sau chầm chậm thôi. Dù sao thì cũng phải có người đoạn hậu chứ.
Đại hắc cẩu nói chuyện vô cùng không có đạo nghĩa...
Ầm ầm!
Lôi điện màu đỏ giống như tia máu vạn trượng lan tới, đánh cho Lý Hắc Thủy da tróc thịt bong, mái tóc dài dựng thẳng lên trời.
Ầm!
Lôi điện màu xanh như một con chân long vắt ngang trời, sau đó đột nhiên đánh xuống. đánh bay Đại hắc cẩu ra xa mấy trăm trượng. trên người đen kịt.
-%$, Hắc tiểu tử nhà ngươi đừng có đi theo bổn hoàng có được không, lại dẫn lôi điện về hướng của ta rồi!
Đại hắc cẩu tức giận kêu lên.
- Con chó chết, ngươi không phải muốn để ta đoạn hậu sao? Ta không đi theo ngươi thì chẳng lẽ vọt vào trong lôi hải à?
Lý Hắc Thủy buồn bực.
Lôi hải vô tận đuổi sát mông bọn họ. Có thể nghĩ là biết Diệp Phàm dẫn động thiên kiếp khủng bố tới mức nào. Cả một dãy núi này đều đã bị bao phủ.
Mới đầu chỉ là lôi điện màu tím, hiện giờ đã có huyết lôi màu đỏ và Thần Lôi màu xanh, đủ loại màu sắc lóe lên không ngừng.
- đã có ngũ hành lôi kiếp còn có Thần Lôi bảy màu. Tiểu tử này không bị đánh thành mảnh vụn đó chứ?
Đại hắc cẩu vừa chạy vắt chân lên cổ vừa lẩm bẩm như điên.
- Tiểu Diệp Tử có bị đánh thành mảnh vụn hay không thì ta không biết nhưng ta sắp bị đánh thành tro rồi.
Cả người Lý Hắc Thủy bốc khói đen. vừa nhe răng vừa kêu to.
- Hắc tiểu tử ngươi đừng đi theo chúng ta. Chúng ta chia ra chạy thôi.
Đại hắc cẩu trừng mắt nói.
- Có mỗi phía trước là không có lôi điện, những nơi khác đều là lôi đình, chia nhau chạy kiểu gì? Nếu không thì ngươi trốn về phía sau đi, ta chạy về phía trước nhé?
Lý Hắc Thủy cả giận nói.
- Chó ơi chạy mau đi, lôi điện lại tới rồi.
Cô bé rất lo lấng, ngồi trên đầu vai của Đại hắc cẩu. Mi tâm nàng tỏa ra ánh sáng bảy màu. Lôi điện vừa rồi cũng không tổn thương được tới nàng.
- Lại tới nữa!
Lý Hắc Thủy kêu to, liều mạng bỏ chạy.
ngay phía sau bọn họ, lôi điện vô tận màu máu giống như hồng thủy ngập trời, mãnh liệt ập về phía trước, nghiên nát toàn bộ núi sông cây cỏ, đúng là xứng với cái tên lôi hải.
- ngao ô...
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, lại bị sét bổ trúng. Lông đen trên người tro hai tháng nay mới móc lại bóng loáng giờ lại bị mất đi không ít.
Lý Hắc Thủy ở phía sau rú lên như quỷ kêu liên tục, mỗi tấc huyết nhục trên người đều cháy đen, xứng với cái tên Hắc của hắn, chỉ còn hai răng là trắng như tuyết.
-%$, bổn hoàng sao lại xúi quẩy như vậy, tổng cộng đã trúng mười bảy đạo lôi điện rồi, đau chết mất...
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, hai chân sau chạy vù vù về phía trước.
Lý Hắc Thủy ở phía sau kêu lên:
- Con chó chết, ta còn trúng nhiều hơn ngươi mười bốn đạo lôi điện. ngươi kêu cái gì.
- ngao ô...
Lại một đợt sóng lôi hải lại giáng xuống. Đại hắc cẩu bị sóng điện đánh tới, cả người đều tỏa sáng.
- Muốn chết. Nếu không có bí bảo gia gia ta tặng thì ta đã bị đánh thành tro rồi. Tiểu Diệp Tử độ phá kiếp đúng là hại chết người mà.
Lý Hắc Thủy kêu thảm thiết.
- Gâu, Hắc tiểu tử đừng có chạy theo ta nữa, ngươi phía phải ta phía trái, %$, lôi điện này đều là do ngươi đưa tới.
Đại hắc cẩu kêu.
- Con chó chết, chuyện này liên quan gì tới ta? cẩu phẩm của ngươi quá kém, lôi điện này đều do ngươi đưa tới thì có.
Lý Hắc Thủy căm giận không thôi.
Bất kể bọn họ có chạy hư thế nào thì đều bị lôi điện đánh, giống như đang độ kiếp vậy, vô cùng thê thẦm
-% , bổn hoàng làm sao biết lại thế này. Nhất định là khi tiến vào Thánh Nhai đã bị dính một số thứ gì đó không sạch sẽ rồi. Ông trời đang tinh lọc chúng ta đó.
Đại hắc cẩu giống như nghĩ tới cái gì.
- Tinh lọc nữa thì chúng ta chỉ có nước xong đời!
Lý Hắc Thủy nhức đầu, sau đó hô lớn:
- Con chó chết ngươi nghịch thiên như thế, chạy nhanh vậy, còng thêm ta trên lưng đi. Sau này ta sẽ cho ngươi một cây linh dược vạn năm.
Nếu không phải lôi hải lan tràn chặn đường đi thì Đại hắc cẩu sớm đã bỏ xa Lý Hắc Thủy rồi. Hai cái chân sau dài ngoằng của nó quả thật đã phát huy đạo đồ đầu tiên của bí quyết chữ Hành vô cùng nhuần nhuyễn.
- Trừ phi ngươi xuất ra một gốc Bất Tử Thần Dược, bằng không còn lâu có chuyện bổn hoàng quay đầu lại còng ngươi.
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
- Con chó chết, ngươi cũng đúng là không có lương tâm, an của ta nhiều thịt nướng không trả tiền như vậy, cả cái quần cộc thêu hoa cũng là ta đưa cho ngươi mặc đó.
Lý Hắc Thủy kêu lên.
-%, không phải chỉ là một cái quần cộc sao? về sau ta trả ngươi cả tá.
Đại hắc cẩu chạy vù vù, quần cộc thêu hoa trông vô cùng bắt mắt.
- Chó ơi cứu Lý ca ca đi.
Cô bé vỗ nhẹ lên lỗ tai Đại hắc cẩu, nói khẽ.
- Không sao đâu, Hắc tiểu tử kia da dày thịt béo, sét đánh nhiều một chút thì sau này hắn tu luyện mới có lợi.
Đại hắc cẩu có cả vạn lý do để không quay đầu lại.
- Con chó chết, ngươi đúng là không phải thứ tốt. Vậy thì đừng trách ta!
Lý Hắc Thủy tức giận, sau đó vung tay lên, đánh ra thanh thiết kiếm, hóa thành một đạo thanh quang bắn thẳng về phía trước.
Ầm!
Lôi điện vạn trượng màu đỏ thẫm lập tức bị dẫn dụ, truy đuổi thiết kiếm không
bỏ.
- Gâu!
Đại hắc cẩu bị đánh giật nảy người, da lông đều dựng thẳng lên, điện quang lóe lên, kêu gào ầm ĩ:
- Hắc tiểu tử, ngươi con mẹ nó đúng là rất thiếu đạo đức!
- Con chó chết, là ngươi không trượng nghĩa trước.
Lý Hắc Thủy cũng bị sét đánh, ôm đầu chạy trốn.
- Gâu!
Đại hắc cẩu kêu thảm thiết:
-%#$, úi, ái!
Cô bé không biết nói gì, thấy hai người bọn họ trốn trái né phải thì cũng chẳng biết khuyên giải làm sao. Cô nhóc lúc này chẳng sợ hãi gì nữa, mi tâm tỏa ra ánh sáng bảy màu chặn lôi điện, chưa hề bị tổn thương gì.
Đại hắc cẩu và Lý Hắc Thủy bị sét đánh thê thảm như vậy thì cũng đủ biết đang trong trung tâm lôi hải gặp phải thiên kiếp kinh khủng thế nào.
những ngọn núi lớn xung quanh đều hóa thành tro bụi, không còn ngọn nào tồn tại được. Tất cả đều không còn lại gì, trên mặt đất chỉ là những vực sâu không thấy đáy.
Lôi điện ngũ hành, Thần Lôi năm màu, từng đạo nối tiếp từng đạo hoàn toàn hủy diệt nơi này. Thân thể cường đại như Diệp Phàm cũng phải da tróc thịt bong.
- So với thiên kiếp trải qua ở Thần Thành Bắc Vực còn khủng bố hơn.
Diệp Phàm cũng thầm giật mình. Lần này không đánh vỡ nguyền rủa mà chỉ là đột phá một cảnh giới mà thôi, lại gặp phải lôi kiếp như vậy.
- Chẳng lẽ có liên quan tới Thánh Nhai sao? Hay là trên người ta dính cái thứ gì rồi, cũng tốt, dùng lôi điện tẩy hết đi.
Hắn mơ hồ nghĩ tới khả năng này.
-Ầm!
Cửu ngũ thiên kiếp lần lượt giáng xuống. Thân thể Diệp Phàm giống như bị tế luyện trong lò luyện, máu màu vàng văng khắp nơi nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Bế quan hai thắng hắn đã thu hoạch được rất nhiều, tu luyện bí quyết chữ Hành tới một cảnh giới rất cao, có thể xưng là xuất quỳ nhập thần, lai vô ảnh, khứ vô hình, đi trong hầm hố hiểm trở như giẫm trên đất bằng.
Mà quan trọng nhất chính là hắn đột phá đỉnh phong của cảnh giới thứ ba trong Tứ Cực Bí Cảnh rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới cuối cùng, chiến lực lại tăng vọt.
Ước chừng một canh giờ Diệp Phàm rốt cục cũng vượt qua thiên kiếp. Cả dãy núi nguyên thủy tràn ngập vết thương, nơi nơi đều là tro tàn, xa xa rất nhiều ngọn núi lớn bị đánh gãy.
- Gâu!
Từ xa xa truyền lại tiếng chó sủa, còn có tiếng Lý Hắc Thủy nguyền rủa.
- Tiểu Diệp Tử ngươi rốt cục cũng độ kiếp xong rồi. Chúng ta đều xui xẻo vì ngươi. Ta ước chừng trúng phải năm mươi bảy đạo lôi điện rồi.
Lý Hắc Thủy vừa nói, miệng vừa phun ra tia sét.
- Gâu gâu, tiểu tử ngươi phải đền cho ta một gốc thần dược.
Toàn thân Đại hắc cẩu tỏa ra mùi chó nướng, cái đuôi trọc lốc như một thanh đoản kiếm, hai mắt phun lửa, mũi cũng loẹt xoẹt điện. Nó đã chạy với Lý Hắc Thủy rất lâu rồi.
- Các ngươi đúng thật là không có tiền đồ.
Diệp Phàm quở trách.
Bọn họ cũng chưa rời đi mà tiếp tục bế quan, đều muốn tiến thêm một bước. Nhất là Diệp Phàm lại càng cảm thấy gấp gáp. Sát Thủ Thần Triều viễn cổ khiến hắn khó có thể an tâm được.
Mấy tháng sau đó trong dãy núi này thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng phong lôi, ngẫu nhiên còn có tiếng chó sủa truyền ra.
Bọn họ lúc này bế quan khổ tu, chỉ có cô bé là vô ưu vô tư, chạy khắp núi đuổi bắt bươm bướm, ngắt hoa dại chơi.
Suốt nửa năm Diệp Phàm đều tu luyện các loại bí thuật kế thừa của thiên địa tới một mức độ nhất định, tuy rằng còn chưa đến mức tuyệt đỉnh nhưng cũng đã đạt tới cực hạn mà tu sĩ Tứ Cực có thể vận chuyển.
- Sau Tứ Cực cần ngộ, quả nhiên thu hoạch lớn nhất chính là trong quyết đấu sinh tử.
Hắn bế quan hai tháng đã đột phá một cảnh giới, bốn thang sau lại thể tiến tiếp qua tầng cuối cùng của Tứ Cực Bí Cảnh.
Hai tháng trước sở dĩ hắn có thể thuận lợi phá quan bởi có quan hệ rất lớn với vài lần ngộ đạo trước đây.
Đại chiến với Hoa Vân Phi ở Nam Vực, đối kháng Nhất Niệm Hoa Khai, đứng trên thiên hạ, hắn đã hiểu ra đại đạo, thu hoạch rất lớn. Khi ở Trung Vực hắn đại chiến với Kim Sí Tiểu Bằng Vương, vì phá bốn thức đầu của Thiên Yêu Đồ Thánh Quyết mà hắn từng lâm vào tử cảnh, ngộ đạo mới hóa giải được tử cục.
Phá quan trong hai tháng có thể nói là đều nhờ tích lũy trước đây đủ dày mới bộc phát đang, không hề gặp trở ngại.
- Cần không ngừng ngộ đạo.
Tốc độ tu luyện của Diệp Phàm đã rất nhanh, khiến Đại hắc cẩu và Lý Hắc Thủy đều cảm thấy như yêu nghiệt rồi nhưng hắn vẫn tuyệt đối không thỏa mãn.
Nửa tháng sau Diệp Phàm mở mắt. Hắn cảm thấy một loại khí tức không tầm thường, lưu lại một cái bóng mờ ở cổ động, hiện ra trên một vùng núi non tươi đẹp.
Phốc!
Hắn đưa một bàn tay nhập vào trong hư không, lôi ra một bóng đen. Đó là một người thanh niên lạnh lùng nhưng lúc này lại lộ thần sắc giật mình.
- Sát thủ của Nhân Thế Gian đã tìm tới nơi này!
Lý Hắc Thủy kinh hãi.
- Gâu, việc lớn không tốt rồi. Bọn họ nhất định vận dụng tính toán thiên cơ để thôi diễn ra vị trí của chúng ta.
Đại hắc cẩu vọt ra, lộ vẻ ngưng trọng nói.
Diệp Phàm không nói gì mà đưa tay đặt lên thiên linh cái của hắn, rút ra một phần thần thức chứa ký ức của hắn.
Phụt!
Nhưng tay hắn vừa tiếp cận đối phương thì đầu thanh niên này liền dập nát. Năng lượng khủng bố tỏa ra theo huyết nhục tấn công về phía Diệp Phàm.
Hư không cũng bị huyết nhục đánh tan thành một đám hố đen. Có thể tưởng tượng được lực lượng ẩn chứa trong này tuyệt đối có thể khiến đối thủ phải chịu cảnh hình thần câu diệt.
Ầm!
Nhưng Diệp Phàm chấn động bàn tay to màu vàng, lập tức đánh cho huyết nhục và năng lượng này đều hóa thành tro bụi, diệt sạch tất cả.
- Thánh thể Tứ Cực tầng thứ ba đỉnh phong quả nhiên là khủng bố thật.
Lý Hắc Thủy giật mình.
- Không tốt.
Diệp Phàm cả kinh, cảm giác vô cùng nhạy bén thấy có thứ gì đó, triển khai bí quyết chữ Hành nhanh chóng hóa thành một làn khói nhẹ, trong nháy mắt đã biến mất.
Gần như chỉ trong phút chốc hắn liền đi tới phía sau núi, nhìn thấy một nữ nhân đang đi về phía cô bé, trên mặt còn hiện lên nụ cười lạnh như băng.
- Tỷ tỷ là ai, đừng tới đây, ta sợ...
Cô bé sợ hãi nói, không ngừng lui lại.
- Tỷ tỷ đưa ngươi tới điện phủ cổ của Địa Ngục...
nữ nhân mặc hắc y này giá lạnh từ trong xương, mang theo một luồng khí tức tử vong.
Ầm!
Diệp Phàm vọt ngang trời mà tới, tốc độ nhanh tới tận cùng. nữ nhân mặc hắc y phát hiện ra, đôi mắt lạnh như băng, trong tay xuất hiện một thanh thần kiếm đọng máu, chém về phía đầu cô bé.
Keng!
Nhưng khiến nàng không ngờ nổi đó là tốc độ của Diệp Phàm còn vượt qua sự tưởng tượng của nàng, chắn trước người cô bé, bàn tay to màu vàng chém lên trên thanh kiếm.
Phụt!
Bàn tay của Diệp Phàm không việc gì những thanh thần kiếm đọng máu kia lại lập tức trở thành bột phấn, tuôn rơi xuống đất.
Tinh kim trải qua muôn ngàn tôi luyện, trên ghi dấu lực lượng pháp tắc nhưng lại vẫn không thể cản nổi một kích từ thân thể Diệp Phàm, trong khoảng khắc đã nát vụn.
nữ nhân mặc hắc y biến sắc, xoay người định bỏ chạy nhưng thực lực của Diệp Phàm lúc này đã tăng vọt, chi đánh ra một chưởng liền khiến nàng định giữa không trung, sau đó bị bắt trở lại.
- Biến thái thật, chỉ cần giơ tay một cái là trấn áp được sát thủ Tứ Cực đại viên mãn của thần triều.
Ngay cả Đại hắc cẩu cũng phải ngạc nhiên thán phục.
Diệp Phàm muốn thử rút ký ức trong thức hải của nữ nhân này nhưng đầu nàng cũng nổ tung, căn bản không thể tự chủ. ở mi tâm của nàng có lực lượng cấm kỵ do cao thủ tuyệt thế bày ra.
- người của Nhân Thế Gian và Địa ngục sao lại tìm được tới nơi này?
Lý Hắc Thủy kinh hãi.
- Bọn họ tinh thông tính toán thiên cơ, nếu lại mời một vài lão bất tử tính toán thì có thể tìm thấy vị trí của đối thủ. Chúng ta bế quan hơn nửa năm, lâu không xuất hiện nên nhất định bọn họ đã mời cao thủ tuyệt thế, tiến hành tính ra vị trí của chúng ta. Hai người này chỉ là tới chứng thực mà thôi.
Đại hắc cẩu nói ra tin tức phi thường xấu.
- Chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Diệp Phàm bảo Đại hắc cẩu khắc đạo văn, sau đó vượt qua hư không rất nhanh, lại mở thêm vài lên vực môn, thay đổi phương vị mấy lần, hiện ra ở ngoài trăm dặm.
- Làm vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Thật sự không được rồi. Tiểu Diệp Tử ngươi rời khỏi Đông Hoang đi. Chẳng lẽ bọn họ lại có thể đuổi giết ngươi tới Trung Châu hoặc Tây Mạc sao?
Lý Hắc Thủy nói.
- Nếu muốn bức ta đi tới những nơi đó thì đúng là không có khả năng đâu.
Diệp Phàm giờ đã không mấy lo lắng nữa.
Nắm giữ bí quyết chữ Hành đủ để hắn có thể tự bảo ệ. Hiện giờ trên trời dưới đất hắn đều có thể đi, căn bản không việc gì phải chạy trối chết, thậm chí còn muốn tìm người của Sát Thủ Thần Triều.
- Ngươi không đi thì thực sự có thể gặp họa sát thân đó.
Lý Hắc Thủy nhắc nhở:
- Hai Sát Thủ Thần Triều viễn cổ đồng thời tuyên bố Tất Sát Lệnh với ngươi, hiện giờ đã mời cao thủ tuyệt thế tính toán phương hướng của ngươi. Đây là đại họa đó, rất khó có thể né tránh được.
- Đúng là rất không tốt. Tất nhiên kẻ tính toán vị trí của ngươi phải là đám lão già ở điện phủ viễn cổ. Nếu như không đi thì những tuyển thủ hạt giống của bọn họ sẽ hợp lại, biến ngươi trở thành con mồi cho chúng tôi luyện bản thân đó.
Hắc Hoàng cũng nói.
Lý Hắc Thủy tiếp lời:
- Để hai đại thần triều phát ra Tất Sát Lệnh thì hiển nhiên có rất nhiều người tìm tới bọn họ, đồng thời yêu cầu giết ngươi.
- Có thể tìm được Thần Triều viễn cổ, tất nhiên là phải gia tộc truyền thừa từ cổ xưa. Mà một Tất Sát Lệnh cần phải hơn mười người ủy thác mới được.
Diệp Phàm nói tới đây liền cười:
- Đông Hoang có thể có bao nhiêu gia tộc cổ?
- Ngươi biết là tốt rồi. Khẳng định là có người của Thánh địa tham gia vào, còn có một số đại giáo vô thượng nữa.
Lý Hắc Thủy gật đầu.
- Một khi đã như vậy thì đừng trách ta không khách khí!
Diệp Phàm cười sáng lạn nói:
- Hắc Hoàng ngươi hắn là biết phải liên hệ với Sát Thủ Thần Triều thế này chứ?
- Tiểu tử ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đi chịu chết à? Không đúng, nhìn ngươi cười thiếu đạo đức như vậy thì nhất định là có ý kiến không hay, đừng có lôi kéo ta.
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
- Chẳng có qua hệ gì với ngươi. Ta định đưa tăng hai đại thần triều một món Nguyên lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ngươi...rốt cục là muốn làm gì?
Đại hắc cẩu và Lý Hắc Thủy đều nghi hoặc.
- Hiện tại cho các ngươi một cơ hội hại người, xem Thánh tử nào không vừa mắt thì cứ liệt kê ra cho ta, ta đi thuê hai đại thần triều xử lý hết bọn họ.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- ngươi điên rồi à?
Lý Hắc Thủy và Đại hắc cẩu đều vô cùng kinh ngạc.
- Có thể mời được Sát Thủ Thần Triều viễn cổ rời núi khẳng định đều là những gia tộc cổ kia. Ta cũng kéo hết bọn họ xuống nước.
- ngươi muốn Sát Thủ Thần Triều khai chiến với các Thánh địa, muốn thiên hạ đại loạn à?
Mí mắt Đại hắc cẩu giật giật.
Lý Hắc Thủy cũng hít sâu một hơi nói:
- Đây đúng là độc chiêu mà.
Thần triều viễn cổ nếu đã dám tiếp nhận ủy thác giết người thì không nghi ngờ gì nữa, những Thánh tử kia đều gặp đại nạn rồi, sẽ tạo thành đại loạn khôn cũng.
Nếu bọn họ không dám nhận thì Diệp Phàm sẽ nghĩ biện pháp công bố ra, khiến thần thoại về hai đại Sát Thủ Thần Triều tan biến.
- Như vậy đi. Ban đầu phải khiến bọn họ đều giết hết cả Thánh tử đã. Ta nghĩ khẳng định bọn họ sẽ nhận. Sau đó rồi từ từ nói đi. Nếu không thì ta cầm quyền trượng vô thượng của Thiên Đình ra dụ bọn họ.
Diệp Phàm lộ nụ cười lạnh lùng.
- Thế cũng quá độc ác đi. Tiểu Diệp Tử ngươi sẽ làm Đông Hoang náo động mất...
Lý Hắc Thủy nói, sau đó liền phá lên cười.
- Đây đúng là một ý kiến thiếu đạo đức...
Đại hắc cẩu cũng cười hắc hắc...