Giấc Mộng Đế Vương
Chương 104 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Ra khỏi nội thất Niếp Thanh Lân liền hỏi Đan ma ma: “Thái phó đang làm gì, trưa nay có trở về dùng bữa không?”
Đan ma ma thành thật đáp: “Khâu Tướng quốc ở kinh thành phái người qua đây tìm ngài ấy, ước chừng phải một thời gian nữa mới xong.”
Niếp Thanh Lân cất bước đi được vài bước, đột nhiên dừng chân, chậm rãi quay ngược hướng về phía sảnh chính, đối diện Hưu Đồ Hoành đang đi lại suýt nữa chạm vào nàng.
Hưu Đồ Hoành thấy nàng thẳng tắp đi tới, mày khẽ cong lên ngây ra một lúc liền bình tĩnh cao thấp quan sát nàng một phen.
Chỉ nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa này của hắn, Niếp Thanh Lân liền đoán được hắn chính là người nói chuyện kia với tỷ tỷ. Nếu Cát đại nhân đã dùng đến đòn sát thủ cuối cùng thế này, vậy sẽ còn kèm thêm chiêu gì để đạt đến mức sát thương lớn nhất đây?
hiện tại nàng đã có thể kết luận, kinh thành đột nhiên phái người tới đây là vì chuyện gì. Nếu ngồi trên long ỷ là một nữ nhân, thì chiêu này nhất định sẽ gây nên một trận ba đào, cuồng phong sóng dữ đây.
Nếu đoán không sai, thì Cát đại nhân sẽ diễn lại kịch bản cũ, rằng Thái phó đã sớm biết thập tứ Hoàng tử là nữ tử, cố ý lợi dụng Nữ đế, lại sớm cùng nữ Hoàng đế làm loạn cung đình…
Lần này nếu câu chuyện bị lưu truyền trong dân gian, từ công khanh cho đến bình dân bá tính chắc chắn đều bị chấn động, Thái phó lúc này lại đăng cơ, đó chính là danh không chính ngôn không thuận, cho dù hắn có dùng thủ đoạn lôi đình, chỉ sợ vẫn sẽ là bị lưu danh thiên cổ.
Nếu chuyện diễn ra như vậy thật, thì không biết Thái phó sẽ xử lý như thế nào đây?
hiện tại, nàng nghĩ chỉ có một biện pháp đơn giản nhất vẹn cả đôi đường đó là Hoàng đế cùng muội muội Vĩnh An công chúa huynh muội liền tâm, hoặc cùng nhau chết, hoặc là Hoàng đế băng hà, công chúa vì bi thống quá mà nguyện trọn đời làm bạn với kinh phật, trọn đời không lấy chồng. Tóm lại, Vệ Lãnh Hầu cùng Vĩnh An công chúa bắt buộc không có bất kỳ liên quan, bằng không quần thần nhìn về tương lai thấy bên cạnh tân hoàng, Hoàng hậu cùng với tiên đế có bộ dạng giống hệt nhau thì lời đồn kia sẽ mãi mãi không tiêu tan, giống như nghẹn ở cổ họng, kích thích những thần tử đời vua trước của Đại Ngụy.
Thân là người đứng đầu thật ra muốn lựa chọn 1 trong 2 sự lựa chọn này… kỳ thật không khó.
Vệ Vân Chí cúi đầu tránh thoát tên bắn về hướng mình, hạ lệnh đánh trả. Trong lúc nhất thời, 2 bên bắt đầu bắn tên vào nhau như mưa. Song phương đều không có phương tiện khác, chỉ trông vào cung tiễn đánh trả, một buổi chiều cả 2 đều tổn thất.
Vệ gia có kinh nghiệm trên biển phong phú, nhưng đối phương căn bản không giống như một đám ô hợp, chuyển đà công kích đều là kinh nghiệm lão luyện, giống như những tên lính thủy quân chuyên đánh trên biển.
Vệ Vân Chí thầm nghĩ không xong rồi, nếu để đám hải tặc này lên đảo, theo cái cách chúng hành xử, thì phụ nữ trẻ em lão ấu trên đảo đều khôngthoát khỏi cái chết.
hiện tại, cũng chỉ tử thủ trên đảo, chờ đợi tiếp viện. Vì thế hắn liền tinh tuyển 5 tên thuộc hạ, vào đêm hôm sau, 5 người men theo bến tàu leo lên đỉnh núi, ở trên táng đá lớn cột dây thằng, 4 người thuận dậy trèo xuống, đến đáy vực, nhảy xuống nước, người còn lại thu dây trở lại bến tàu.
thì ra cách chỗ vách đá phía dưới cất giấu một chiếc thuyền lướt sóng cực nhanh, trang bị đầy đủ đồ ăn thức uống. trên thuyền chứa đầy tảng đá, đem thuyền nhỏ áp vào nước trong, người ngoài căn bản không thể phát hiện. Bốn người hợp lực đem tảng đá trên thuyền quẳng xuống, thuyền nhỏnổi lên, vì thế 5 người leo lên khoái thuyền, biến mất trong màn đêm.
Khi bọn hắn đột phá được phong tỏa lên đến bờ thì 5 người cũng bị chết 3. Bởi vì đều là những người hầu cận lâu năm, vẫn liên tục đi theo đệ đệ Thái phó, cho nên khi đến phủ Thái phó quản gia liền nhận ra.
Hai người gặp mặt Thái phó thì quỳ xuống đất khóc rống lên nói những gì mình đã trải qua, cuối cùng nói “Nhị thiếu gia sợ là không kiên trì được bao lâu, xin đại thiếu gia cấp tốc cứu giúp.” Huynh đệ Vệ Lãnh hầu tình thâm, đơn giản thông báo một chút chính vụ, liền tự mình mang theo đội hải chiến Hắc Kỳ Quân từng trải qua hải chiến ở Nam Cương xuất phát, nhưng mà chuyến đi này, lại không có tin tức.
Lúc Khâu Minh Nghiên tự mình mang người đi ra đảo, chỉ thấy tòa Nam đảo đã muốn trở thành một đảo hoang, chỉ còn những cỗ thi thể bị giết hại, đúng là không còn bóng dáng người sống, nhưng cũng không thấy thi thể của Thái phó và Nhị đệ hắn. Tính toán, Thái phó thế nhưng đã mất tích chừng hơn mười ngày, Khâu Minh Nghiên lấy cớ Thái phó thao luyện binh mã, tuần phòng biên thành, tạm thời ẩn giấu đi. Nhưng mà chung quy cũng không phải là biện pháp hay. Triều đình không thể không có người chủ trì, kế sách hiện tại, chỉ có thể mời Hoàng đế ra mặt, ổn định triều cương.
Khi Khâu Minh Nghiên kể xong tất thảy, thoáng ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt công chúa nhợt nhạt, tái xanh. Nàng im lặng thật lâu, đột nhiên hỏi: “Thái phó bị say tàu. Tại sao lại tự mình rời bến?”
Khâu Minh Nghiên cau mày: “Thần lúc đó không có mặt ở đấy, cũng không biết rõ tình hình cụ thể bên trong, nếu như biết, tất nhiên sẽ ngăn trở, tuyệt đối không để Thái phó mang thân vào chốn nguy hiểm.”