Giấc Mộng Đế Vương

Chương 106 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Dòng máu nóng yêu nước của Cảnh đại nhân rất nhanh từ trên phiến đá đã chảy tràn ra đại điện, Mùi máu tanh nồng nặc, kích thích khứu giác của mọi người. Bị ném xuống đất, thống lĩnh thị vệ nhìn thấy một màn này trong lòng liền biết không ổn rồi, nhanh chóng gọi người. Nhưng ngay sau đó, hơn một trăm Hắc Kỳ Quân từ hai bên hông đại điện điện tràn vào, bắt lấy mấy chục tên thị vệ đang nghe lệnh của Thống lĩnh rút đao về hướng bọn thị vệ.



Tại một chỗ khác, mấy đại thần bị Lỗ vương mua chuộc mặt tái nhợt không một giọt máu. sự việc đang diễn ra hoàn toàn khác hẳn với những gì bọn họ bàn bạc trước ở phủ. Dựa theo kế sách lúc đầu, vốn là phải vạch trần thân phận nữ nhi của Hoàng đế, sau đó thừa dịp quần thần đại loạn, đem Hoàng đế bắt lại, sau đó bọn họ đồng loạt thỉnh cầu Tề Lỗ Vương, khẩn cầu hắn vì Niếp thị hoàng tộc mà tạm thời đứng ra xử lý triều chính.



Tề Lỗ Vương cũng đã sớm tự mình lãnh binh trú đóng ở ngoại đô kinh thành yên lặng chờ tin lành.



Nhưng bây giờ dẫn đầu là Cảnh đại nhân đụng cột mà chết, bọn thị vệ cũng đột nhiên bị Hắc Kỳ Quân bắt, trong lúc nhất thời tất cả đều có chút hoảng sợ.



“Ty chức lỗ mãng, làm kinh sợ thánh giá, thỉnh bệ hạ an tọa.” Lỗ Dự Đạt ra lệnh cho thủ hạ kéo những kẻ có liên quan đi, cả thi thể của Cảnh đại nhân, sau đó cúi đầu hướng tiểu Hoàng đế thỉnh tội.



Lúc này Niếp Thanh Lân cũng đã ổn định tâm thần, Thái phó tuy rằng mất tích, nhưng uy danh của Hắc Kỳ Quân không hề thay đổi, một nửa võ tướng trên đại điện hiện tại đều là theo Vệ Lãnh Hầu từ trong doanh mà tới. Những vị võ tướng này có chút bất đồng với những võ tướng xuất thân từ quan võ khác, bọn họ là chém giết ở trên chiến trường, khắp người đều là máu tươi để đổi lấy công danh hiển hách, cho dù hiện tại đã rời xa tư thế hào hùng trên sa trường, nhưng mà cũng không vì ở trong cuộc sống nhung lụa mà buông xuống tinh thần, đơn cử mang ra một vị, cũng bưu hãn hơn nhiều những bọn thị vệ, thống lĩnh ngày thường chỉ biết đánh bài, uống rượu, quần là áo lụa.



Thái phó đột nhiên mất tích, làm cho những kẻ mang ý định xấu có chút đắc ý vênh váo, nhưng mà cho dù núi đó không có hổ, thì vẫn còn một đám cọp con được con hổ đó đào tạo ra.



Trong lúc nhất thời cả đại điện đều tĩnh lặng.



Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi xuống, vịn tay vào long ỷ mới phát hiện ra trên tay đều là mồ hôi lạnh. Nàng nhìn về phía đại điện, nhìn xuống những biểu cảm khác nhau phía dưới, chậm rãi mở miệng: “Bắt đầu từ hôm nay, trẫm tự mình chấp chính xử lý công vụ triều đình, gần đây trong kinh thành những lời đồn đại nhảm nhí, lẫn lộn đầu đuôi, tạp nham đã truyền tới tai trẫm, thật là hoang đường đến mức làm người ta không thể nào tin nổi, nhưng nơi này là Kim Loan bảo điện của Đại Ngụy, không cho phép những câu nói đồn đại vô căn cứ bừa bãi xuất hiện tại nơi này. Nếu như có kẻ dám mang những lời đồn đãi trong dân gian lên triều đường, đừng trách trẫm không nhìn nhận đến tình cảm quân thần, xử trảm hết! “


Nàng hiện tại đã không thể so với lúc trước tuổi nhỏ, nữ nhân tướng mạo vốn mảnh mai cho dù là hoàng phục long bào lòe loẹt cũng khó mà che giấu.



Nếu lúc trước thì không sao, cùng lắm trong mắt các vị thần tử thì thân thể tiểu Hoàng đế chỉ là có chút văn nhược yếu ớt, ngược lại cũng sẽ khôngnghĩ nhiều. Nhưng bây giờ mọi người đều đã mang lòng nghi ngờ, cho dù vải quấn ngực có sát hơn, đế giày có chèn cho cao hơn cũng vẫn không che giấu hết được, liền ngay chính bản thân nàng đứng trước gương nhìn bộ dạng này cũng thấy đầy sơ hở.



Nhưng càng làm cho nàng lo lắng là đến nay vẫn không có tin tức gì của Thái phó! Khâu Tướng quốc đã phái người đi tìm kiếm hải thuyền nhưng đều không có kết quả. Nghe được tin này khuôn mặt nàng trắng bệch, sau đó lẳng lặng ngồi ở trên nhuyễn tháp. Đan ma ma nhìn thấy nàng cả buổi không buồn nhúc nhích, liền phân phó thị nữ đi pha trà mật táo đỏ, sau đó tự mình bưng vào cho nàng.



“Hoàng thượng, uống chút trà cho ấm cổ.”



Niếp Thanh Lân phục hồi tinh thần, cúi đầu, chậm rãi nhận lấy ly trà. Trái táo đỏ có màu rực rỡ bị màu nâu óng ánh của nước trà che khuất đi phần nào, da táo hơi bị nhăn nhưng khi ngâm vào trà thì căng mọng no đủ, hơi lấp ló bên dưới những cánh hoa trà, nhìn tươi tắn như vừa được hái từ trêncây xuống.



Hồi ức nghĩ về đội quân với đầu trọc bóng lưỡng quỳ thẳng dưới chân thành chờ lệnh, làm cho khi đó nàng phát hiện ra thế nhưng có một vị bất đồng, đáy mắt hắn không hề giống hậu duệ quý tộc đại thần sắp sửa mục nát, dáng vẻ già nua nặng nề, trong cặp mắt phượng anh tuấn kia lóe lên tia sáng khó hiểu, dẫn tới sự lưu tâm của cô gái chưa nếm trải tình đầu như nàng không tự chủ được mà chú ý tới hắn.



Mỗi khi có yến hội thì nàng sẽ luôn ở cạnh mẫu phi cũng không tự chủ được nhìn về phía hắn, chú ý tới vẻ không kiên nhẫn trong mắt hắn mỗi khi phải tiếp xúc với những tên quan lại quyền quý hư tình giả ý, lúc nhàm chán thì trêu chọc quả táo trong chén trà, khi nhắm mắt thưởng thức trà, khóe miệng sẽ cong lên. Tất cả những hình ảnh đó đều hiện lên rất rõ trong đầu nàng, lại như vào buổi tối hằng đêm, hắn đem mình ôm chặt vào trong ngực, như đóng dấu vào nơi sâu nhất trong thân thể nàng, nóng rực... Phải làm thế nào mới có thể làm phai nhạt đi.



Đan ma ma dâng trà xong, xoay người lui ra ngoài. Niếp Thanh Lân đưa bàn tay trắng nõn giơ cao chén trà bằng sứ tràn ngập mùi hương táo, mặc cho hơi nóng bốc lên che khuất cả gương mặt, nước mắt đột nhiên chảy xuống không ngừng, sau đó là không thể dừng được nữa, rơi như mưa trêntrái táo đỏ trong chén trà, làm trái táo chao đảo không ngừng...



Vệ Lãnh Hầu, ngươi rốt cuộc đang ở đâu...