Giấc Mộng Đế Vương
Chương 109 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Edit: Bống
Cái tát vừa vang lên, cả sân một mảnh yên tĩnh. Tất cả thị nữ đều cúi đầu xuống thật thấp, Lưu quản gia không đợi Thái Phó phân phó, nhanh chóng phất tay lên ra hiệu cho tất cả yên lặng lui ra hết.
Thái Phó chậm rãi quay mặt lại, khuôn mặt âm trầm trừng mắt tiểu nữ tử vừa mới động thủ trên mặt mình.
Mấy ngày không gặp, nhưng bàn tay cũng thật lợi hại nhỉ, dương tay lên liền đánh người, đường đường là công chúa từ khi nào biến thành người đàn bà đanh đá rồi?! Cho dù có muốn nổi giận, thì nàng cũng phải xem xem người nàng đánh có thể đánh hay không?!
Nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì mới phát hiện từ khi nào cặp mắt lưu ly kia đã đong đầy nước mắt, chỉ cần một cái nháy mắt toàn bộ liền trào dâng ra ngoài, không bao lâu sau khuôn mặt mềm mại đó đã nhòe nhoẹt nước mắt, người không biết còn tưởng cái tát kia vừa buông trên khuôn mặt nàng!
Tựa hồ như một chưởng này vẫn chưa đủ, nắm tay nhỏ nhắn kia lại hướng ngực hắn đánh không ngừng: "Vì sao còn trở về, nếu đã đi, thì đỡ vướng bận biết bao nhiêu…”
Trong giọng nói ẩn chứa đau lòng cũng thương tiếc, như một nắm đấm hung hãn đánh thẳng vào tâm Thái Phó vốn không chút đề phòng. Lúc này hắn lại cảm giác cái tát trên mặt chẳng khác nào gió xuân thổi qua làm người ta thấy vui vẻ thoải mái, cánh tay vừa dùng sức kéo, đem bé con đang la lối om sòm kia ôm thật chặt vào trong ngực, dùng cằm cọ tới cọ lui trên gương mặt trơn bóng kia: "Nếu bản hầu không quay về, chẳng phải làm cho bé Trứng gà đau lòng như đứt từng khúc ruột hay sao?”
Niếp Thanh Lân bị cái cọ này làm cho nhất thời khống chế được cảm xúc, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện nàng chưa từng đem nội tâm của mình biểu lộ vô cùng chân thật như vậy, giống như vỡ đê, nhất thời không thể thu hồi, nhất thời dùng sức hơi mạnh, Thái Phó vốn đanggian khổ duy trì cân bằng, liền không trụ vững đem nàng ôm chặt ngã ra đất.
Nam nhân như thiên tiên giáng thế nay lại ngã lăn quay trên mặt đất đầy bụi bẩn, một thân áo trắng dính đầy đất trông khá chật vật, vốn đã có dược liệu trợ giúp mới chịu được đến giờ, lúc này bởi vì cú ngã khá mạnh, làm hắn đau đến tận xương, đau đớn kia hiện rõ ở trên ánh mắt, làm cho Niếp Thanh Lân vội vã thu quyền cước trước ngực hắn, hướng ra phía ngoài kêu lên: "Người đâu, mau đỡ Thái Phó đứng lên!”
Nhưng nàng kêu 3 tiếng liền, cũng vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có ai quay lại đây.
Mới vừa rồi Thái Phó bị một cô gái yếu đuối đánh cho một cái tát, thật sự là thiên cơ vô cùng trọng đại của Đại Ngụy không thể tiết lộ ra ngoài! Nhớ tới bản tính có thù tất báo của Thái Phó, lại rất trọng mặt mũi, 2 người Đan mama và Lưu quản gia đúng thật là dẫn hạ nhân đi rất xa, nếu không phải Thái Phó tự mình gọi, chắc chắn bọn họ sẽ không dám xuất hiện để chuốc lấy rủi ro.
Tiểu Trầm hậu cùng vài vị thương thư phu nhân vây quanh một cái bàn dài lớn, bàn này yên lặng không ít. Dựa theo tâm ý của Thái Phó, loại người như Tiểu Trầm hậu nhất định không thể lưu lại, nhưng bởi vì Niếp Thanh Lân khẩn cầu, mới tạm thời giữ lại, nhưng lại bị giam lỏng ở trong viện của nàng ấy không được tùy tiện đi lại.
Nhưng mà hiện tại trong lòng Vĩnh An công chúa là cùng một người, giết hay không giết Tiểu Trầm hậu cũng chẳng sao, Thái Phó cảm thấy chỉ vì loại chuyện ngày mà làm cho Long Châu tử không thoải mái cũng không đáng giá, liền không còn quản nữa.
Tiểu Trầm hậu trước sau đều không hề biết chuyện, sau khi thoát khỏi lệnh cấm, người nhà của Trầm phủ tới thăm, nàng mới biết được khúc chiết trong đó, tự nhiên bản thân lại gả cho công chúa, trong lúc nhất thời như bị ngũ lôi oanh tạc, không thể chấp nhận được phu quân của mình lại là nữ nhân, liền hàng đêm đều rơi lệ như mưa, cho dù hôm nay đã dặm thật nhiều phấn, nhưng cũng không giấu được đôi mắt sung đỏ.
Hôm nay Niếp Thanh Lân cũng búi tóc cao, đi đến cửa Từ An điện, hơi do dự một chút, liền chậm rãi đi vào.
Vĩnh An công chúa vừa bước vào, như một con mãnh hổ lạc vào giữa bầy dê, mọi người trong điện nhất thời vội vàng cúi đầu dừng công việc trong tay, không còn chút động tĩnh nào.
Từ thiên kim tiểu thư đến các quý phụ đều không cách nào tưởng tượng được, nhìn vị công chúa diễm lệ vô song trước mặt lại chính là hoàng đế bệ hạ. Trong lúc nhất thời nội tâm rung động, sớm đã đem những câu chuyện phiếm nuốt lại, nhớ tới vị hoàng đề này, công chúa, Thái Phó, các nàng đều biết không may nói sai nửa chữ là già trẻ cả nhà mình đều ngã vào vực sâu vạn trượng.
Niếp Thanh Lân cười khổ một tiếng, nàng thật sự không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhìn bộ dạng câm như hến của mọi người, nàng hiểu được mình làm bọn họ không được tự nhiên. Hơn nữa nơi này còn có Tiểu Trầm hậu, người mà nàng không còn mặt mũi nào đối mặt. nàng duy nhất chỉ thẹn với vị hoàng hậu một lòng lo nghĩ cho bệ hạ là mình. Nghĩ đến việc Niếp Thanh Lân đang đi đến, Tiểu Trầm hậu nhất thời liền luống cuống chân tay, vẻ mặt đỏ bừng, nghĩ tới trước kia chính mình trước mặt công chúa không hề che dấu sự yêu thích tôn kính của bẩn thân với bệ hạ, thật sự là xấu hổ chết người.
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt ôn nhu giống bệ hạ như đúc của Vĩnh An công chúa nhìn về phía mình, đột nhiên trong lòng nàng liền an định. Cảm thấy mấy ngày nay mình đúng là buồn rầu lo sợ không đâu, công chúa cũng được, hoàng đế cũng thế, đều chính là người đã thể hiện sự ôn nhu với mình, vĩnh viễn đều bảo vệ che chở mình, về phần nam hay nữ thì có quan hệ gì? Nàng đều một lòng ái ngộ kính ngưỡng với người.
Nghĩ tới đây, Tiểu Trầm hậu liền nhìn về phía Niếp Thanh Lân với ánh mắt nóng bỏng, Thẳng đến khi Niếp Thanh Lân có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng, tìm một cái bàn cách hơi xa Tiểu Trầm hậu liền ngồi xuống.
Nhưng mà khổ nỗi mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn với công chúa đều nơm nớp lo sợ nắm chiếc bánh bao trong tay, thở cũng không dám thở mạnh.