Giấc Mộng Đế Vương

Chương 11 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Vệ Thái phó cũng đang nhìn tiểu Hoàng đế vừa bước ra khỏi cung điện. Ban nãy lúc tiến vào trong sân, hắn trông thấy phản ứng sợ sệt hoảng hốt của đám nô tài, liền biết bọn họ đang hiểu lầm chuyện gì.



hắn lười chẳng buồn giải thích, lại nghĩ nhìn thấy bộ dạng tiểu Hoàng đế bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng thú vị.



Thế nhưng chờ đến lúc đứa trẻ kia bước ra, hắn mới phát hiện sự kinh hoảng đầy trong sân đều chỉ là làm nền cho cốt cách cứng cỏi cô độc, đangđứng trên bậc thềm kia.



Bình thường đã nhìn quen tiểu Long Châu nên chẳng cảm thấy gì, thế nhưng nhờ vào ánh trăng từ trên ngựa nhìn xuống, hắn lại cảm thấy tâm tình khó tả. Trong màn đêm, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế trắng như tuyết kia như được phủ lên một quầng sáng, quả thật tựa như trăng sáng trên trời hạ xuống phàm trần. Đứa trẻ mặc thường phục màu vàng nhạt, đai lưng buộc quanh vòng eo mảnh mai, dung mạo tinh tế, vẻ mặt cũng lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng, không kiêu ngạo không siểm nịnh chỉ lẳng lặng nhìn mình...



Vệ Thái phó say mê híp mắt lại, chợt cảm thấy: Bộ dạng quả thực có chút mùi vị...



“Hoàng thượng là đang đợi vi thần dùng bữa sao?” Cuối cùng Vệ Lãnh Hầu cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự tĩnh mịch trong sân.



Niếp Thanh Lân cười nhạt trả lời: “Buổi trưa ăn no quá, không hoạt động gì nhiều nên cũng chẳng đói. Thái phó nếu có chuyện quan trọng quấn thân, thì không cần cố ý tới dùng bữa cùng trẫm đâu.”



Vệ Lãnh Hầu nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng kia, hắn liền hơi kéo cương ngựa, để tuấn mã bước vài bước lộc cộc đến gần bậc thềm. Đợi đến khi tới gần tiểu Hoàng đế, đột nhiên hắn cúi xuống vươn tay ra, một phát túm lấy Niếp Thanh Lân vứt lên lưng ngựa.



Niếp Thanh Lân không có phòng bị, mím môi vội vàng giơ tay túm lấy cánh tay Vệ Lãnh Hầu để thăng bằng, sau đó nghe thấy thanh âm hùng hậu của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu mình:



“Nếu bản Hầu đã hại hoàng thượng khó tiêu như thế, thì nên mang theo Hoàng thượng đi tiêu cơm thôi!” Dứt lời, liền đặt tiểu Hoàng đế vắt ngang trước người mình, giật dây cương hô to “Giá”, ngay sau đó lập tức phóng ra ngoài.



Đám võ tướng bên cạnh trông thấy Vệ Thái phó lôi tiểu Hoàng đế nhỏ như gà con lên ngựa, nhất thời phá lên cười rồi vội vàng theo sau ngựa chủ công mình, phóng nhanh ra ngoài.



Đám người trong cung cứ thế trố mắt đứng nhìn Thái phó đại nhân như trùm thổ phỉ cướp Hoàng thượng đi.



Đến khi An Xảo Nhi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, xông ra hô to một tiếng: “Hoàng thượng!” thì đội nhân mã đêm khuya xông vào thâm cung kia đãmang theo tiếng cười ngông cuồng lao ra khỏi ngọ môn.



Niếp Thanh Lân đang bị Thái phó say rượu dọa đến mơ hồ. Có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, vị thần lạm quyền này lại hơn nửa đêm cưỡi ngựa xông vào thâm cung, tiếp đó túm lấy nàng đi dạo khắp kinh thành.
Chỉ cần không phải chết thảm ở trong rừng, Thái phó an bài thế nào cũng được, Niếp Thanh Lân vội vàng gật đầu.



Vệ Thái phó ôm nàng xoay người nhảy lên ngựa, cũng không chờ đám bộ hạ đang kêu gào trong hồ băng, bản thân dẫn theo thị vệ hồi phủ.



Lúc về đến phủ, Thái phó dặn dò Lưu tổng quản trong phủ của mình: “Lát nữa nếu bọn Lỗ Dự Đạt trở về, ngươi nói ta ngủ rồi. An bài bọn họ ăn uống nghỉ ngơi xong, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị cơm nước dễ tiêu hóa mang vào phòng bản Hầu.”



Dứt lời liền ôm Niếp Thanh Lân tiến vào tẩm phòng của mình.



Lưu tổng quản nhìn nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc thể trong lòng Thái phó, liếc thấy màu vàng sáng ngời trên người đứa bé thì lập tức cúi đầu,làm bộ cái gì cũng không phát hiện, thấp giọng đáp vâng.



Đợi đến khi vào trong phòng, Thái phó thả tiểu Hoàng đến lên giường mình, hỏi: “Hoàng thượng có thể mặc y phục thường ngày của thần không?”



Ban nãy khi nằm trên mặt tuyết, y phục trên người Niếp Thanh Lân đã thấm đẫm nước, nếu không thay ra sẽ bị phong hàn mất.



Nàng lưỡng lự nói: “Sắc trời không còn sớm, Thái phó an bài cho trẫm tới phòng khách là được, lát nữa trẫm tự thay y phục rồi dùng thiện luôn, sẽkhông quấy rầy Thái phó an giấc đâu.”



Chuyện ban nãy trong rừng mặc dù hoang đường, nhưng tiểu Hoàng đế trốn tránh khiến trong lòng Thái phó đại nhân cũng phát giận, thầm nghĩ: thậtlà kẻ có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, bình thường câu dẫn mình trắng trợn như thế, đến lúc mấu chốt thì lại ưỡn ẹo ngượng ngùng.



Chỉ có điều nghĩ tới hắn ta tuổi còn nhỏ, chuyện xảy ra trước mắt ngượng ngùng một chút cũng là chuyện bình thường. Cũng may hắn ta xấu hổ, bằng không thì mình thực sự hôn rồi. Sau khi tỉnh rượu, nghĩ đến bản thân mình hôn nam tử, khó tránh khỏi buồn bực đến muốn giết người diệt khẩu, lại đúng vào thời điểm then chốt thanh lý phiên vương, lập tân quân mới cũng rất phiền toái nha!



Nhưng hiện giờ nghe thấy tiểu Hoàng đế không muốn ngủ chung phòng với mình, trong lòng không biết vì sao lại không có tư vị gì. thật vất vả mới hào phóng một lần, lại bị người ta vứt trả lại.



Lập tức kéo căng gương mặt tuấn tú hỏi: “Thánh thượng không phải là chưa từng ngủ cùng giường với vi thần. Là ghét bỏ nết ngủ của vi thần khôngtốt sao?”



Niếp Thanh Lân liền vội vàng nói: “Sao lại thế được? Là bản thân ngủ không ngoan, sợ quấy rầy Thái phó đại nhân yên giấc mà thôi.”