Giấc Mộng Đế Vương
Chương 120 :
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Đáng tiếc thuyền đã rời bến, Thái phó có tức giận mắng đi chăng nữa cũng không tới được chỗ thuyền Niếp Thanh Lân. Bởi vì đi bằng đường thủy mộtđường thông thuận, mười ngày sau đã cập bến Giang Nam.
Cũng bởi vì mang trong mình một phần dòng máu của phương Nam, nên khi thuyền cập bến trong lòng Niếp Thanh Lân tự nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc. Từng giọt mưa khẽ đong đưa tạo cảm giác tươi mát, đập vào mắt là cảnh sông nước phồn hoa làm tâm tình thoải mái, vui sướng.
Mùa đông ở miền Nam cũng có chút âm lãnh, may mắn vì nghênh đón công chúa nên biệt quán đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, lại gia cố thêm mấy lò sưởi, vừa vào phòng, do mặc nhiều áo nên có chút không chịu được nóng, vừa tới nội thất nàng liền thay ra chỉ mặc một thân áo lụa,
An trí xong cho tiểu công chúa, ma ma sai người mang nước ấm thùng gỗ vào bên trong. Đợi Niếp Thanh Lân thả mình vào trong làn nước ấm, liền thoải mái nhắm mắt lại thì Đan ma ma liền đưa tới trước mặt Niếp Thanh Lân một chiếc hòm nhỏ.
“Công chúa, ngọc trong hòm này được tạo thành từ sữa phối hợp với dược liệu hương cao, đem nó thả vào trong nước, hương cao sẽ theo khe ngọc mà chậm rãi lan ra, làm cho da thịt chậm rãi hấp thu, cực kỳ có lợi đối với thân thể lạnh của người.”
Niếp Thanh Lân liếc nhìn về phía chiếc hòm đã mở, chỉ thấy bên trong đang đặt một pho tượng hình người, đưa ngón tay cầm lên liền phát hiện người ngọc kia được điêu khắc thật tinh tế, mắt phượng hẹp dài, sống mũi thẳng tắp không nét nào là không giống người nọ, như vậy mà khắc ra, đúng thậtlà có tâm… Cổ tay khẽ cong liền “Bốp” một tiếng, người ngọc kia liền bị quăng ra xa, lăn mấy vòng trên tấm thảm mềm mại mới dừng lại.
Nực cười, đây là muốn nàng cùng tắm rửa với người ngọc giống hắn sao? Bản lĩnh không chế lục cung của hắn cũng đã sắp vượt xa phụ vương, bản thân thì làm bạn với người đẹp Bắc Cương, nhưng lại làm một khối ngọc mang hình hắn đem đến đây để an ủi người cũ sao?
Đan ma ma không ngờ tiểu công chúa luôn dịu dàng, hòa thuận cũng có lúc đập đồ, bỗng có chút sững sờ, nhìn nhìn công chúa, lại nhìn nhìn về khối ngọc, cau mày nói: “Nếu trong lòng công chúa khó chịu, thì đập bể vài thứ cũng không sao, nhưng cũng nên chọn mấy thứ sần sùi xấu xí mà đập, khối ngọc này cực kỳ bổ dưỡng và tốt cho cơ thể của người, không thể tùy tiện đập như thế….” Vừa nói vừa xoay người đi nhặt.
Đan ma ma vốn dĩ xuất thân bình thường, lại từng được tôi luyện trong quân doanh, tính tình luôn ngay thẳng, tuy sau đó vào cung, mặc dù cũng thu liễm cử chỉ không ít, nhưng đôi khi tình thế bất ngờ, thì tính tình kia vẫn bộc lộ ra ngoài.
Niếp Thanh Lân cũng đã quen với bộ dáng này của Đan ma ma, nhìn bà đau lòng dùng nước rửa khối ngọc kia, tâm tính nghịch ngợm liền nổi lên, liền cố ý đùa nói: “Trách không được ma ma luôn hung hăng chê bai Lỗ tướng quân, thì ra là do bề ngoài của hắn sần sùi xấu xí, chỉ nên dùng để đánh đập cho bõ ghét, chứ nếu muốn kí thác tâm tình thì nên chọn những thứ tinh tế, xinh đẹp như khối tượng ngọc này.”
Đan ma ma không ngờ đột nhiên tiểu công chúa lại đi lấy câu chuyện xấu hổ chết người đó của mình ra trêu đùa, trong lúc nhất thời sắc mặt ửng đỏ, trong lòng liền mắng thầm Lỗ Dự Đạt tiểu oan gia kia, những ngày trên thuyền, tính xấu không đổi, vẫn luôn tìm lúc không người đến trêu chọc mình, nhưng lại bị tiểu công chúa nhìn thấu.
Lỗ Dự Đạt không đợi công chúa dứt lời, liền phi thân qua, mang theo vài thị vệ ngăn cản đội đón dâu, lại vận khí ở đan điền, mạnh mẽ quát: “Đứng lại!”
Giọng của Lỗ Dự Đạt hét vang như sấm, lấn át cả tiếng kèn trống ầm ĩ, làm tất cả mọi người có mặt trên đường chấn động, đứng im tại chỗ.
Vị Phan tam gia kia cả kinh thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, đợi thấy rõ người trước mặt là ai, liền thở hổn hển nói: “Mấy tên thô lỗ không có mắt này từ đâu xuất hiện, có biết bổn thiếu gia là ai không, lại dám ngăn cảm kiệu hoa của bổn thiếu gia!” Niếp Thanh Lân được Đan ma ma nâng đỡ, vững vàng đi tới lạnh giọng nói: “Vậy thì ngươi nói ta nghe thử, bởi ta đang rất tò mò, không hiểu là vị quan to nào lại dám cường đoạt dân nữ nhà lành trên lãnh thổ của Đại Ngụy ta?”
Phan tam gia vốn đang thổi râu trợn mắt giận dữ, nhưng lại không nghĩ tới, từ bên kia đi tới là một tiểu mỹ nhân vô cùng tuyệt sắc! Vốn tưởng rằng vị trong kiệu hoa kia đã là quốc sắc thiên hương, nhưng không thể ngờ, vị đứng trước mặt này mới làm cho người ta nhìn đến không chớp mắt.
Nhìn đến đây, sắc tâm lập tức nổi lên, cợt nhả nói: “Vị mỹ nhân này chắc là người từ phương xa mới đến? Nên mới không biết Phan tam gia ta là ai, ta là cháu họ ngoại của mẹ ruột đương kim thánh thượng, Lệ phi nương nương là muội muội của ông nội ta, tiểu công chúa sắp gả cho Định Quốc Hầu là tiểu di mẫu của ta… haha, vậy nàng đã biết ta là ai chưa?”
Niếp Thanh Lân nghe thấy thế, đầu tiên là trợn to mắt giận dữ, nhưng ngay sau đó lại nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói thành lời: “thật là một gia thế hiển hách tột đỉnh…”
Phan tam gia tưởng rằng giai nhân đã bị chinh phục bởi gia thế của mình, ánh mắt lập tức tràn đầy đắc ý, nhướng mày nói: “Nếu đã biết nhau, mỹ nhân có thể cho chút mặt mũi, đến quý phủ của ta cùng uống một chén rượu mừng hay không?”
Niếp Thanh Lân cảm thấy ngọn lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng lên cao, không nghĩ tới mình ở trong hoàng cung nhẫn nhục khiêm tốn, cẩn thận chu đáo mọi bề, nhưng gia tộc nhà mẫu phi ở Giang Nam này sống thoải mái ngang tàng như thế, quả nhiên là cường long không thể đè ép được địa đầu xà, cho dù là Hoàng đế cũng không uy quyền bằng quan ở huyện nhỏ!
Nghĩ thế nàng bật cười giận dữ, cất cao giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật tiểu Long Châu nhất định rất muốn măng chửi điên cuồng: Ta là bà nội nhà mi đây!