Giấc Mộng Đế Vương
Chương 124 :
Ngày đăng: 18:16 30/04/20
Niếp Thanh Lân nhìn bàn tay đang kéo tay mình của Thái phó, cặp mắt phượng sáng ngời, có những tia sáng lấp lánh đang nhảy múa. Công chúa đương nhiên nguyện ý tin tưởng Thái phó yêu Giao đại nhân không gì không chọn được, đáng tiếc khi màn đêm buông xuống, đấy chính là thời khắc mà Thái phó đang đứng giữa điểm mấu chốt khó có thể chọn lựa.
Hai tháng trước lúc còn ở kinh thành thì còn đỡ, nàng đã đi xa, hắn có thể toàn tâm toàn ý chống lại cơn hành hạ mỗi khi chất độc tái phát. Nhưng hiện tại độc tính cơ bản đã tiêu tan gần hết, không giống như trước kia chỉ cần màn đêm buông xuống sẽ đau đớn không chịu nổi, nay lại còn có giai nhân làm bạn bên người, dù là người có định lực như Định Quốc Hầu đại nhân, cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Đáng tiếc dù giai nhân nằm ở trong ngực, nhưng lại không thể nhấm nháp dù chỉ một chút xíu, nhưng nếu như bảo hắn buông tha sự mềm mại trong lòng kia thì đời nào hắnchịu, trên giường những hành động ôm ấp quấn quít vẫn cứ liên tục xảy ra.
Niếp Thanh Lân nằm ngay bên cạnh hắn làm sao lại không biết, giơ tay ra sờ thử thì thấy thân thể hắn nóng như lửa, cứ ngỡ rằng là do độc phát làm hắn khó chịu, nhưng nàng chưa kịp ngồi dậy, thì Thái phó đã xoay người chuyển đến trên người của nàng, vươn tay giữ chặt lấy cổ tay của nàng, vùi mặt vào cổ nàng mà hít từng ngụm thật sâu.
Và cứ thế, vật “anh dũng vĩ đại” nào đó của Thái phó cách một lớp quần áo làm nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nóng bỏng lẫn cứng rắn đến như thế, làm cho người ta phải e lệ, đỏ mặt.
“Du ngoạn bên ngoài cả một ngày… đã khá mệt, sao Thái phó vẫn còn chưa chịu ngủ?” Bị thân thể như ngọn núi nhỏ của Thái phó đè nặng, dục vọng nồng nhiệt mấy tháng nay gần như đã bị quên lãng, nay lại bị trêu chọc gần như cháy bừng lên.
Nếu như có thể, làm sao hắn có thể nhẫn nại mà nghe nàng nói năng lảm nhảm, đã vươn tay, giật chăn gấm, xé bỏ lớp y phục vướng víu kia, sau đó không ngừng bơi bên trong thân thể mềm mại thơm ngát của giai nhân, dù chết dưới làn váy của nàng cũng không uổng một kiếp anh hùng…
Dù vậy Thái phó vẫn tham lam hít từng trận thật sâu hương thơm từ cơ thể nàng, sau đó tiếng nói khàn đục: “Công chúa cố nhẫn nại, ta chỉ muốn cọ cọ một chút…”
Vào trong miệng hắn thì lời gì cũng nói được, nàng cũng đâu phải xác chết, bị hắn đè chặt ở dưới thân, hơn nữa bàn tay đang vói vào bên trong áo của nàng không ngừng xoa nắn của hắn, thì cho dù là thánh nữ cũng phải động tình, hai gò má đỏ bừng, nhìn biểu tình khó chịu của Thái phó, liền mơ hồ động lòng trắc ẩn, bàn tay trắng nõn liền dời xuống, chuẩn bị giúp hắn giải tỏa chút, nhưng không nghĩ tới chưa đi xuống tới nơi, liền bị tay hắn giữ chặt lại.
Lão gia của Phan phủ ngày ấy gặp mặt bị công chúa Vĩnh An nói vài câu ám chỉ đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, về nhà liền đem Phan tam thiếu gia đánh thành đầu heo sau đó liền hung hăng cấm hắn chỉ được ở lại trong viện của mình, Sau đó bắt đầu u sầu nghĩ không biết nên làm cách nào để có thể kéo lại tình cảm của người thân nhà hoàng gia này.
hiện tại đã vào tháng chạp, nghe nói công chúa ở lại Giang Nam đón năm mới, trong lòng ông ta mừng rỡ không thôi, hạ quyết tâm muốn dựa vào lễ mừng năm mới này, kéo gần lại quan hệ.
Ngày ấy công chúa đến Phiên Mặc lâu để ngắm cảnh, ông có dắt nữ nhi đi đến đó trước, cũng không phải là muốn tìm cho nữ nhi một vị hôn phu, mà muốn mượn cớ lấy lòng công chúa một chút. không nghĩ tới, do mình ngồi cách khá xa, công chúa ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua chỗ của ông.
Nhưng ông lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, công chúa khi nhìn công tử của Tùy phủ thì bên trong ánh mắt ẩn đầy tình ý, không hề có chút trốn tránh nào. Chàng thiếu niên kia đang tuổi dậy thì, còn công chúa thì đương lúc như đóa hoa mới nở, ánh mắt hai người dây dưa, một người từng trải như ông sao lại không nhìn ra?
Công chúa tiền triều cũng có khá người phóng khoáng, trong đó số người có những hành vi hoang đường cũng không ít. Chỉ là không nghĩ tới vị công chúa cùng Thái phó có hôn ước lại cũng là một người háo sắc. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, công chúa hiện giờ đang đi du ngoạn một mình ở Giang Nam, mà Thái phó lại ở kinh thành xa tận chân trời, đúng thật là tịch mịch trống trải.
Ngày ấy sau khi ông ta trở về, liền cùng vị thiếp mới mười tám tuổi ở trên giường lăn lộn một phen xong liền cảm thấy sảng khoái, tâm trí sáng sủa, công chúa hiện tại ở Giang Nam là có sự cung ứng từ hoàng cung, đương nhiên là ăn mặc không lo, nhà ông làm thương nhân lại chẳng có gì có thể lấy ra để dâng lên, nhưng Giang Nam không thiếu nhất chính là những thiếu niên tuấn mỹ. Nhưng dù sao, có lẽ công chúa cũng sẽ nghĩ đến mặt mũi của vị hôn phu trong kinh thành, nên có muốn gì đi chăng nữa thì chắc cũng không tiện. Mình nên thông minh một chút, giúp công chúa thu xếp mộtthiếu niên thích hợp. Nếu ông có thể giúp công chúa thúc đẩy loại chuyện tốt này, thì chắc chắn công chúa sẽ xem ông là tâm phúc tri kỉ.
Chỉ sợ đến lúc đó, công chúa ở trước mặt Hoàng đế nói tốt vài câu, Phan phủ một bước lên mây, chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chết rồi!! Có người muốn tìm ‘em út’ cho công chúa kìa, Thái phó, khi nào ngài mới có thể thị tẩm được vậy?