Giấc Mộng Đế Vương

Chương 130 : Ngoại truyện Làm cha khó lắm 3

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Nữ đế đại Ngụy vừa mới hạ sinh thành công một đôi long phượng thai bảo bối, cả nước chúc mừng. Long tử là huynh, long nữ là muội, một cặp bé sơ sinh trắng mềm mũm mĩm thật sự làm cho người khác yêu thích đến không thể rời mắt. Tiểu hoàng tử là phiên bản thu nhỏ của Thái phó đại nhân. Mà tiểu công chúa trắng noãn mềm mại, đôi mắt to tròn đáng yêu chớp chớp làm người ta yêu thương không dứt.



Thái phó đại nhân tận mắt chứng kiến quá trình sinh nở bi thảm của Hoàng Thượng, liền thấy sợ hãi nên đã hạ quyết tâm chỉ cần một đôi long phượng này là đủ, về sau sẽ không sinh thêm nữa.



Tuy là cùng một bào thai, nhưng hai tính tình lại hoàn toàn khác nhau



Lúc này thời tiết đã chuyển sang đông, tiểu thái tử bốn tuổi mặc một chiếc áo choàng ngắn màu vàng được thêu viền đỏ, ánh mắt lấp lánh mang theo một đám nhóc khoảng 5,6 tuổi là bạn học, cùng hắn mai phục một bên Đại Hùng bảo điện. Đám lâu la cùng học khác ngày thường luôn theo đuôi đãbị tiểu diêm vương sắp xếp tụ họp tại một góc ở Ngự Hoa viện cận ngự thư phòng, nơi đó là khoảng trống lớn nhất tha hồ mọi người triển khai quyền cước.



Mấy hôm trước hắn vụng trộm trốn trong tẩm điện của mẫu hoàng, nghe mẫu hoàng oán giận: “Trẫm không muốn thượng triều! Mỗi ngày đều muốn trẫm đến ngồi ngây ra đó, mấy ngày nay mỏi lưng mỏi eo, hôm nay trẫm nhất quyết không đi.”



“Bản Hầu vào triều, làm gì có chuyện Trứng gà không theo chứ? Nếu nàng đã chán phải nhìn đám lão nhân kia, thì có thể nhìn xem tướng công của nàng, tướng tá phong độ phóng khoáng của vi phu vi phu vẫn không hề giảm so với năm xưa, nàng nhìn vi phu thì sẽ không còn mỏi lưng hay đau gối nữa.”



“không muốn… Ta không muốn đi…”



Thanh âm của nữ hoàng dần dần yếu bớt, tựa hồ như bị cái gì chặn miệng.



Đợi mẫu hoàng cùng phụ thân thượng triều, tiểu thái tử mới từ từ bò ra khỏi gầm giường, trên mặt còn dính một chút bụi, hắn nắm chặt nắm tay nhỏ, đột nhiên có chút mẫu tử liền tâm, vào những ngày đông giá rét như này, mỗi ngày hắn bị lôi ra khỏi từ chăn ấm vào triều thì cũng đã thấy vất vả, luôn luôn hâm mộ muội muội mình có thể vùi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vào chăn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.



Mỗi lần hắn muốn lười đều bị phụ thân lạnh lùng nghiêm túc bảo: “Ngươi thân là quân vương tương lai của đại Ngụy, sao có thể lười biếng như thế? Cần phải rèn luyện thêm nhiều nữa mới được.”



hắn mới chỉ là thái tử đã ăn không ít khổ cực như thế, mẫu thân hắn thân là Nữ đế, chẳng phải càng thêm vất vả gấp trăm lần sao?



Lời xưa có dạy, “Cỏ mọc lên dù ngắn, cũng đã có thể báo ân của ba tháng mùa xuân”, tiểu thái tử lập tức quyết định giúp mẫu thân giải quyết vấn đề vào triều nan giải này.


Đúng lúc này, tiểu công chúa vừa cắn bánh hoa quế, vừa tựa vào cửa đại điện, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thần bí nói: “Phụ thân, người đoán xem ca ca ở đâu?”



Nhìn thấy cô bé con xinh xắn như ngọc đứng đó, khuôn mặt Thái phó liền chậm rãi giãn ra, buông côn bổng, vươn tay ra nói: “Gia bảo bối ngoan, đến đây với phụ thân nào.”



hắn luôn luôn nuông chiều tiểu nữ nhi này, liền ngay cả đối với mình hắn cũng để con xưng hô theo kiểu dân gian thân mật. Hôn nhẹ lên khuôn mặt mũm mĩm của con gái, sau đó lại hỏi: “Gia bảo bối ngoan, nói cho phụ thân, hoàng huynh con đang trốn nơi nào?”



Cái miệng tiểu công chúa dính đầy hoa quế đường, vẻ mặt đắc ý nói “Ca ca không cho con nói, không nói cho phụ thân, phụ thân đoán đi.” Nụ cười trên mặt Thái phó càng đậm, nét quyến rũkinh quan lục cung hoàn toàn hiển lộ rõ trên nét mặt vui vẻ của hắn: “Con len lén nói cho phụ thân là được rồi, nói cho phụ thân, rồi phụ thân sẽ có người ôm đến cho con một chú chó nhỏ lông dài trắng mượt như tuyết.”



Cái miệng đang cắn hoa quế đường liền dừng lại, nàng liền so sánh trong đầu, thỏ trắng mập cùng chú chó nhỏ trắng muốt thì con nào hơn, cuối cùng rốt tình thân đoàn kết giữa hai huynh muội vẫn chiến thắng, nàng liền hạ quyết tâm, giữ nghiêm bí mật nói: “Gia Bảo bối không nói cho phụ thân biết đâu, tuyệt không nói cho cha biết là ca ca đang trốn trên cây phong dương trong ngự hoa viên đâu!”



Ai ngờ nàng vừa mới cự tuyệt phụ thân xong, lại thấy nụ cười trên mặt phụ thân càng gia tăng, ngược lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Gia bảo bối thực ngoan!”



nói xong liền buông tiểu nữ nhi xuống, ước lượng cây côn bổng trên tay, nở nụ cười âm hiểm đi về hướng ngự hoa viên.



Bên này tiểu công chúa còn chưa có hiểu chuyện gì, liền nhìn sang mẫu hoàng hỏi: “Phụ thân sao lại không đoán tiếp thế?”



Niếp Thanh Lân xoa nhẹ huyệt thái dương, chỉ cảm tháy tại sao hai đứa bé này đều cùng ở trong bụng nàng, cùng thời điểm, mà lại sinh ra hai tính cách hoàn toàn khác nhau, một đứa thì tinh quái, một đứa thì ngây thơ hồn nhiên, nàng nhẹ nhàng gỡ xuống bánh hoa quế đường trên tay nữ nhi: “Con ăn đồ này ít thôi, phải ăn nhiều trái hồ đào mới tốt cho đầu óc được!”



Đúng lúc này, cách đó không xa ở hoa viên truyền tới tiếng la thảm của trẻ con bị đánh, Niếp Thanh Lân ôm nữ nhi lên, cảm thấy nàng không nên quấy rầy cha con hắn giao lưu tình cảm. Lúc này, nàng nên ôm tiểu nữ nhi đi ngủ một giấc thì tốt hơn.



trên đường về tẩm cung, nàng nhìn thấy tướng công đang vung lên cây côn bổng, tuy giơ cao lên nhưng lực rơi xuống lại khá nhẹ, đáng tiếc chiếc mông nhỏ của nhi tử lâu ngày chưa chịu khổ, cũng không biết có sưng đỏ hay không...



Lúc này giữa trưa mặt trời đang chiếu sáng lạn, nàng chưa từng có cảm giác thì ra trong thâm cung cấm này ánh mặt trời cũng có thể ấm áp như thế...