Giấc Mộng Đế Vương

Chương 16 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Thái phó ngay cả giọng nói cũng không thay đổi, vừa dứt lời đã có thị vệ chạy tới kéo Bình Nhi ra ngoài. Bình Nhi bị dọa sợ đến thét chói tai: “Tứ phu nhân... Tam tiểu thư! Tiểu thư, mau cứu em, mau cứu Bình Nhi!”



Thượng Vân Hương cũng không ngờ tới Thái phó lại thốt ra lời như thế, sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng nói: “Thái phó, Bình Nhi mặc dù có sai, nhưng tội không đáng chết mà!”



Vệ Lãnh Hầu nhìn nàng ta đầy thâm ý: “Đả thương Long thể là đại tội liên lụy cửu tộc, nàng ta không chết, lẽ nào ngươi muốn gánh lấy cái tội danh tày trời này? Ngươi trước về phủ bế môn đi, chuyện ả nô tài này, chớ nhắc lại nữa.”



một câu nói sau khi đóng đinh Thượng Vân Hương với khuôn mặt trắng bệch đứng như trời trồng ở đó, Vệ Thái phó như một cơn gió xoay người rời đi.



Nguyễn công công đi theo phía sau, trong lòng suy nghĩ vì sao Thái phó phát uy? Chẳng lẽ là vị tân phụ này đã khi dễ Vân phi, Thái phó rốt cuộc vẫn là tình cũ khó quên?



Còn chưa nghĩ thông, Thái phó đã lại ném ra một câu: “Nguyễn công công, Vân phi rảnh rỗi nuôi mèo, chứng tỏ ăn mặc chi tiêu trong cung đầy đủ. Gần đây triều đình thiếu tiền, bách tính khốn đốn, hiển nhiên phải tiết kiệm mới tốt, sau này chi phí trong cung của nàng ta có thể giảm đi rồi.”



Nguyễn công công vội vàng đáp vâng, nhủ thầm trong bụng, những tháng ngày cực khổ của Vân phi rốt cuộc đã tới rồi! Tâm tư Thái phó thế này thực khiến ông hồ đồ, tỷ muội Thượng thị mỗi người bị đánh 50 đại bản, nghiêm trị hồng nhan. Chẳng lẽ thật sự là trút giận thay cho Hoàng thượng?



Nghĩ như vậy, ngay cả chính ông cũng cảm thấy buồn cười, sao có thể chứ!



Ngay tối hôm đó, vật dụng bài trí trong cung Vân phi đã bị thu hồi hơn phân nửa. Vân phi cũng cởi xuống một thân hồng y từng được tình lang tán thưởng, toàn thân trắng toát, thống khổ ngồi trên ghế, nhìn người của nội thị giám dọn đồ đi. Nàng ta chỉ nghĩ muội muội đã rót vào tai Vệ hầu những lời sàm ngôn, mới dẫn tới cớ sự này.



Quả nhiên chỉ thấy người mới cười, nào ai hay người xưa khóc!



Vệ Lãnh Hầu, ngươi vì người mới, bức hại ta như thế, từ nay về sau giữa ta và ngươi không còn tình yêu, chỉ có một chữ hận! Trong lòng nhanh nhẹn ra quyết định, mặc kệ nước mắt lăn dài trên má...



Trải qua chuyện hôm nay, giai thoại Vệ Thái phó quân pháp bất vị thân lập tức truyền khắp đầu đường cuối ngõ, phong ba say rượu đêm khuya xông vào hoàng cung trước đó cuối cùng cũng trôi qua, ngay cả Ngô các lão bị ép bế môn tại nhà cũng rất hài lòng, mấy sợi râu dê vểnh lên cũng đã rũ xuống.



Thế nhưng có một người bắt đầu đứng ngồi không yên, người này chính là Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên.




Trong lòng An Vinh Vương gia biết Thái phó và An Tây Vương rất không ưa nhau, đang lo lắng Thái phó trở mặt, không nghĩ tới lại nhẹ nhàng chuyển đề tài như thế, trong lòng y không khỏi buông lỏng.



“Dẫu sao cũng đều là hoàng thân, tiểu nữ được gả qua đó cũng có thể săn sóc. Nhưng nếu như Thái phó ngài có lòng cưới chính thê, hôn sự dù có tốt hơn nữa ta cũng không cần, nhất định phải gả tiểu nữ vào phủ ngài. Ngài mới chính là thanh niên tài tuấn số một của triều Đại Ngụy này đấy! Ha ha ha ha...” An Vinh Vương gia cười đến nỗi những tảng thịt trên mặt cũng rung cả lên.



Thượng Ngưng Hiên ngồi bên cạnh thì lại tức đến nghiến răng, muội tử ruột của y còn đang làm thiếp trong phủ Thái phó đấy. Tên Vương gia vô năng này muốn làm nhạc phụ Thái phó, rõ là tên vô tích sự mơ mộng hão huyền mà!



Chỉ có điều thật đúng là bội phục Thái phó, ngày thường chính là không uổng cho cái danh Diêm Vương mặt lạnh, hôm nay là thế nào chứ? Chuyện cười nhạt nhẽo như thế của An Vinh Vương gia mà hắn vẫn có thể cười theo cho được.



“Vương gia ngài quá khiêm tốn rồi, chỉ có điều ngài cũng biết đấy, An Tây Vương vẫn luôn có hiểu lầm với bản Hầu, hiện giờ quốc khố của triều đình eo hẹp, còn phải nhờ vào An Tây Vương châm chước một ít. Bản Hầu cùng Phiên vương trấn thủ một phương lúc nào cũng giằng co thế này thực sự là không tốt đâu! Chi bằng nhân cơ hội này, cùng trò chuyện một lần để biểu thị tâm ý. Bản Hầu mới có một bảo bối, là sàng tháp do ngọc bích thượng hạng chế thành, chất ngọc thượng hạng to như thế cũng không nhiều lắm, mùa hè mà nằm trên đó sẽ tiêu tan cái nóng cho mà xem. Mùa hè ở Bình Tây rất dài, sẽ khó mà chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt kia, bản Hầu nghĩ phần lễ mọn này An Tây Vương hẳn là sẽ vui lòng nhận lấy chứ?”



An Vinh Vương gia vừa nghe xong, mắt trợn tròn cả lên. Ngọc sàng y đã thấy qua, toàn thân xanh biếc óng ánh, tùy tiện gỡ một miếng nhỏ ra đã là ngọc tốt giá trị thiên kim rồi, cộng thêm thợ thủ công mài dũa khéo tay, ngọc sàng được chế ra quả thực giá trị liên thành! Hóa ra bảo bối đó là của Vệ Lãnh Hầu nha!



Nghe xong lời Thái phó nói, y liền vội vàng cười đáp: “An Tây Vương thích nhất là sưu tầm kỳ trân dị bảo, ngày kia đội ngũ đưa tiểu nữ của ta sẽ xuất phát, Thái phó cứ đưa bảo bối kia vào phủ ta trước đi!”



Vệ Thái phó cười khoát khoát tay: “Ngọc sàng này nếu vận chuyển thì toàn bộ phụ tùng phải tháo ra, lắp lại rất mất công. Ta sẽ sai người đóng gói, gọi thêm mười mấy ngọc tượng lành nghề đi cùng đội đưa dâu của ngài. Bằng không lễ vật đưa đến là một đống ngọc rời rạc thì không tốt lắm đâu.”



An Vinh Vương gia vốn ôm tâm tư muốn nằm ngủ trên ngọc sàng trước. Ngọc sàng xanh biếc, để một mỹ nhân da trắng nằm lên đó chơi đùa thưởng thức, chẳng phải đẹp chết người sao! Đáng tiếc Thái phó lại không cho y cơ hội này. Mặc dù có tiếc nuối, nhưng Thái phó có lòng muốn giao hảo với An Tây Vương, với y mà nói là một chuyện tốt.



Nghĩ như vậy, y bèn cười to đáp ứng, sau đó ôm thiếu niên xinh đẹp bên cạnh uống một bát rượu to. Thiếu niên kia thể chất nhỏ nhắn yếu ớt, mị nhãn như tơ, cơ thể mềm mại dựa vào lòng Vương gia.



An Vinh Vương gia bỗng phát hiện cặp mắt Thái phó cứ luôn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng y, nhất thời ngộ ra vì sao Thái phó lại để tiểu quan này lên lầu.



Hóa ra khẩu vị của Vệ Thái phó cũng tốt ra phết! Thảo nào đã lâu rồi mà chưa lập chính thê!