Giấc Mộng Đế Vương

Chương 20 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Lúc bước ra khỏi noãn các, mồ hôi trên người Niếp Thanh Lân vẫn còn chưa tan. Thái phó nổi giận đùng đùng sớm đã mang theo đại đội nhân mã chạy mất hút.



Niếp Thanh Lân bị hơi nóng hun đến chân cẳng bủn rủn, lúc đi tới cửa thì bị cánh cửa lặc lìa kia ngáng chân khiến nàng lảo đảo.



An Xảo Nhi dìu nàng đứng dậy, Niếp Thanh Lân vừa ngẩng đầu thì thoáng trông thấy trong bụi hoa cách đó không xa hình như có bóng người nhoáng lên.



Nhưng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, bóng đen ấy đã chui vào con đường nhỏ cạnh bụi hoa. không biết là nô tài của cung nào nữa, thực đúng là tay dò la tin tức lành nghề. Niếp Thanh Lân âm thầm cảnh giác trong lòng, nhưng cũng không phái ai đi tìm hiểu bóng đen kia đi đâu.



An Xảo Nhi cũng liếc mắt nhìn thấy, bèn khẩn trương hỏi: “Kia là kẻ nào mà có thể dọ thám tại ngự hoa viên này chứ?”



Niếp Thanh Lân phất phất tay, ý bảo nàng ấy không nên nói nhiều. đã có bản lãnh tiến vào ngự hoa viên, thì hẳn phải có chút đạo hạnh, quan tâm làm chi kẻ đó muốn thăm dò chuyện gì, tự nhiên sẽ có người đối phó với y, bản thân nàng là con khỉ bị đè dưới ngũ chỉ sơn chỉ cần thành thành thực thực ăn uống ngủ nghỉ là được.



Sang hôm sau, Niếp Thanh Lân liền bị cảm lạnh sốt cao, thứ nhất là do bị lạnh, thứ hai là tinh thần bị căng thẳng trong một thời gian dài.



Người ngoài đều nói nàng là người không tim không phổi, nhưng lại không biết, nếu một người từ nhỏ đã đi trên núi đao nơi những lưỡi dao nhọn hoắt cứ liên tục xuất hiện, mỗi ngày đều qua lại trên biển lửa hừng hực, tự nhiên sẽ không còn biết cái gì là sợ.



Từ rất lâu rồi, Niếp Thanh Lân đã xem sinh mạng của bản thân mình chỉ như thứ đồ nhặt được, dù tình cảnh của nó có gian nan hơn nữa thì cũng sẽổn thôi. Vì thế nàng dần trở nên thông suốt tận hưởng mỗi một ngày mà nàng trộm được.



Thế nhưng dạo gần đây tiếp xúc cùng Thái phó, thực sự là đã xốc toàn bộ tinh thần, mỗi sợi dây thần kinh đều bị kéo căng ra, không dám để lộ chút sơ sót nào.



Giờ đây chuông báo động đột nhiên được gỡ bỏ, lúc được buông lỏng thì bệnh lại kéo tới như núi đổ.



Trương thái y vội vàng tiến cung chẩn trị, sau khi kê thuốc, xuất ra một thân mồ hôi, đẩy lùi hàn khí, cơn sốt hạ thì chính là toàn thân bủn rủn vô lực.



Ngay cả quà vặt ngày thường thích ăn cũng không làm dậy nổi tinh thần.



Trương ngự y nhìn thấy mà tim đau nhức nhối, vừa vì cơ thể ngày càng tiều tụy mà lo lắng, lại vụng trộm vui mừng vì mỗi ngày đều có thể tiến cung trị bệnh cho Hoàng thượng, thường xuyên bầu bạn với giai nhân, trong nội tâm của người thanh niên luôn giao đấu không ngừng.
Ai ya! Đây là những thiên kim trong phủ nào thế, không phải trên mặt có nốt ruồi đen lớn như vết mực thì chính là vòng eo thô to như cổ thụ trăm năm.



Mỹ nhân thiên tiên cũng có rất nhiều, nhưng Vệ Lãnh Hầu đại nhân lại làm như không thấy, chẳng chút thương hương tiếc ngọc, thô lỗ vứt qua mộtbên.



Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc lựa ra bốn bức họa tiểu thư xấu đến kinh thiên động địa, lại triệu đến mấy vị họa sư đã vẽ ra hỏi: “Mấy bức họa này là thật?”



Đám họa sư vội vàng quỳ xuống đất thành khẩn thưa, mấy bức này thực ra đã châm chước lắm rồi, chứ mấy vị thiên kim kia thực sự còn xấu hơn cả trong tranh nữa. Các họa sư tuyệt đối cẩn tuân lời dạy bảo của Thái phó, tuyệt không dám vẽ mỹ nhân xấu đi nửa phần.



Thái phó hài lòng, sau khi bảo các họa sư lui ra liền nói với Nguyễn công công: “Ngày mai ngươi trình những bức họa này cho hoàng thượng xem. Thánh thượng cũng đã đến tuổi nên có giai nhân làm bạn, hợp tấu cầm sắt chi minh rồi. Xem xem ai hợp ý hắn, nhìn trúng người nào thì người đó sẽlà chính cung nương nương.”



Nguyễn công công cẩn thận nhận lấy mấy bức họa kia, than khổ trong bụng: Lúc trước chọn phi tử, đều là đẹp đến mỗi người một vẻ, nay chọn cho Hoàng thượng thì lại bị hoa mắt.



Ngược lại vị đại huyền tôn đệ tứ đáng thương của Hoàng tộc Đại Ngụy cũng có thể tiết kiệm không ít suy nghĩ, bốn bức họa nồng mùi mực này vừa nhìn thấy đã có thể chọc mù đôi mắt rồng.



Quả nhiên, khi những bức họa kia được trình đến trước mặt Hoàng đế, thánh thượng luôn mỉm cười hờ hững trừng to đôi mắt nhìn bức họa, nửa ngày cũng không khép lại được cái miệng nhỏ.



Niếp Thanh Lân cảm thấy, bản thân mình vẫn có chút thiếu suy xét, đã đánh giá thấp ngạo khí ngút trời trong lòng Thái phó. Vốn tưởng rằng lần nóichuyện trong noãn các khi đó, đã nhiều ngày yên ả không nổi phong ba trôi qua, hẳn là trót lọt.



không nghĩ tới Thái phó đại nhân lại ghi hận như thế, “Trung tâm như một” khắc ghi câu nói “Cùng ý trung nhân hợp tấu cầm sắt chi minh” của nàng, thoáng cái đã tìm ra nhiều muội muội để giải hận như thế.



Nếu như nàng thực sự là nam tử mà nói, cưới vợ phải cưới vợ hiền, dù dung mạo có hơi xấu thì thế nào? Vô Diệm chẳng phải là một hiền Hậu khó cầu, là một giai thoại cử án tề mi đó sao?



Nhưng trớ trêu thay nàng lại là thân nữ nhi nha, những tam cung lục viện chuẩn bị tiến cung này há chẳng phải là góa phụ sống thủ tiết sao?



Nhìn những bức họa “mỗi người một vẻ” kia, Niếp Thanh Lân không khỏi cảm thán trong lòng: Các muội muội à, trẫm biết các muội nóng lòng muốn gả, nhưng trẫm thực sự là lực bất tòng tâm! Sao có thể làm chậm trễ chuyện chung thân của các muội được?