Giấc Mộng Đế Vương

Chương 29 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Đến doanh trướng, Thái phó xoay người xuống ngựa trước rồi đưa tay kéo Hoàng thượng đang ở trên lưng ngựa xuống, ra lệnh cho thị vệ canh gác: “Thân thể Hoàng thượng không khỏe, muốn vào doanh trướng nghỉ ngơi. Người không liên quan thì không được vào.”



Lúc đi vào doanh trướng, Thái phó liền đem Hoàng đế ở trong ngực ném xuống giường trải nệm lông cừu, Niếp Thanh Lân lăn một vòng mới ngừng lại.



Quay đầu nhìn tư thế đằng đằng sát khí của Thái phó, Niếp Thanh Lân bị dọa co rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Thái phó, trẫm không phải không thoải mái…”



Thái phó cởi thắt lưng, hung hăng vứt qua một bên, nói: “Thần đáng chết, nói dối trước thánh giá, thật ra là chính thần không thoải mái, mong Hoàng thượng rủ lòng thương, giúp vi thần trị bệnh.”



nói xong liền không khách khí mà cởi quần áo, đi lên giường, muốn cởi quần áo của Niếp Thanh Lân.



Tiểu Hoàng đế bị thần hạ ép buộc không có đường trốn, chỉ có thể đem vùi mặt xuống đệm, tay cầm lấy lông cừu, chết cũng không chịu xoay đầu: “Nếu Thái phó làm ẩu, trẫm sẽ hô to cho cả nơi này biết Thái phó đang làm gì với trẫm!”



Niếp Thanh Lân không nói dối, lều này tuy làm từ ba tầng da trâu thuộc, nhưng hiệu quả cách âm không thể bằng tường gỗ. Nếu có âm thanh, thị vệ bên ngoài hoàn toàn có thể nghe được một chút động tĩnh.



Nhưng Thái phó sao có thể đem mấy lời uy hiếp của nàng để ở trong lòng, nhìn bé con đang vùi đầu, mông hơi vểnh lên, đưa tay sờ nơi vẫn va vào mình ở trên lưng ngựa, cảm xúc quả thật rất tốt, rất mềm mại.



Trong lòng hắn biết bé con không thích mình, nếu thật sự ép buộc thì cũng không ổn. Nhưng bây giờ hắn thật sự là không nhịn nổi nữa rồi, giả vờ làm quân tử cũng không được.



Dứt khoát đè lên người Hoàng đế, nắm lấy bàn tay nhỏ bé như không có xương, ngậm lấy vành tai xinh xắn nói: “Hoàng thượng không muốn thần hầu hạ Hoàng thượng, vậy thì mời Hoàng thượng đến khinh bạc thần là được rồi”



“…”



Ngoài lều, thị vệ đứng cách trướng ba trượng, lúc mới bắt đầu còn nghe thấy vài tiếng kêu sợ hãi của Hoàng đế xuyên qua trướng truyền ra ngoài, về sau thì im lặng hơn một canh giờ.



Nguyễn công công cùng tùy tùng đến đây, tính toán thời gian thấy đã đến lúc Hoàng thượng và Thái phó dùng bữa rồi. Trùng hợp là hôm qua tướng sĩ săn được con hươu sao liền dâng lên Thái phó.



Chỗ thịt tốt nhất được đầu bếp cắt mỏng như cánh ve, xếp chồng lên chiếc mâm bằng vàng, chỉ chờ đến lúc dùng bữa thì nhúng vào nồi canh gà nóng hổi, trở qua lại vài cái, tươi ngon mười phần, là món ăn thích hợp nhất khi dã ngoại cắm trại.



Thái phó không gọi, hắn cũng không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ.


Nhưng nghe Hoàng đế nói xong đoạn sau, Thái phó lại cảm thấy có chút giật mình, trong lòng buồn cười nói: Bảo bối Long Châu của mình cũng mảnh mai giống phụ nhân bình thường, cũng học tranh giành ăn giấm chua, không lẽ muốn biến thành nữ nhi như người ta sao?



Liền nhắm mắt phượng, âm thanh lạnh đi vài phần: “Thần vẫn cảm thấy Hoàng thượng không nên phơi nắng, thỉnh thánh thượng theo thần vào doanh trướng”



Niếp Thanh Lân thấy Thái phó thực sự tức giận, lập tức buông bánh ngọt táo đậu xanh đã ăn hết một nửa trong tay ra, bột bánh trên miệng cũng không lau, ngoan ngoãn đi theo Thái phó vào doanh trướng.



Lúc đi vào, cũng không đợi nàng ngồi vững, Thái phó lạnh lùng hỏi thăm: “Hoàng thượng đang muốn dằn mặt thần sao?”



Niếp Thanh Lân rất muốn khóc: “Ái khanh có cho hoàng tộc Niếp thị chút mặt mũi nào sao, trẫm thật sự là không có mặt mũi để trưng lên đâu!” Thế nhưng bên ngoài lại cung kính nói: “Vừa nãy ăn bánh ngọt quá ngon, trẫm không bỏ được, trẫm biết sai rồi, Thái phó đừng tức giận.”



Thái phó biết rõ bé con nói là biết sai, nhiều lắm là ở trên khóe miệng, không bao giờ để tâm. Tuy trong lòng vẫn còn buồn bực nhưng nhìn bé con vẫn còn lè lưỡi liếm bột ở khóe miệng, vừa bực vừa buồn cười, khuôn mặt sa sầm vừa nãy liền trở lại bình thường, híp mắt phượng nói: “Thân là vua một nước, nhưng hết một nửa tâm tư đã nghĩ đến chuyện ăn, đã vậy ăn nhiều như thế nào cũng không mập được, nhìn ngài xem có giống quân vương của một nước không?”



Lần này Niếp Thanh Lân thật sự cảm thấy Thái phó nói rất đúng, nói không chừng mình là sao đói hạ phàm, ăn luôn nửa giang san mục nát còn sót lại của sát tinh phụ hoàng nhà mình để lại, giúp Võ khúc tinh một tay. Cũng không biết tương lai khi mấy người ấy quay về Thiên Cung, người có tài ăn nhiều như mình có được một phong bao lì xì của Võ Khúc tinh hay không?



“Trẫm mất lễ nghi trước mặt các quan lại mà không biết, may mắn có Thái phó nhắc nhở, Thái phó đại nhân thật sự là hi vọng của trẫm, là rường cột của quốc gia…”



Đáng tiếc, lần này còn chưa tâng bốc xong đã bị Thái phó thô lỗ kéo vào ngực: “Tâm ý của vi thần đối với Hoàng thượng, có nhật nguyệt chứng giám, nhưng Hoàng thượng nên biết nam nữ hữu biệt, cho dù trong lòng thần coi Hoàng thượng là báu vật quý giá nhất, nhưng chủ mẫu trong phủ phải là nữ tử. Hoàng thượng không cần phải học nữ tắc như người ta, theo nữ tử hẹp hòi ăn giấm chua ghen ghét, lại là hạ thấp thân phận của mình.”



Tiểu hoàng để chớp chớp mắt, mãi mới hiểu được ý của Thái phó. không hổ là người muốn làm việc lớn, có khí phách!



Nàng muốn giải thích với Thái phó, mình không có sa đọa đến mức ăn giấm chua cùng một đám thiếp thất trong phủ của hắn, nhưng nghĩ lại lời này cũng hơi làm mất mặt Thái phó, giống như nghi ngờ mị lực nam nữ đều yêu của Thái phó, tranh thủ sửa lời nói:



“Trẫm nhớ kỹ, về sau Thái phó ôm vợ nạp thiếp, trẫm tuyệt đối không can thiệp và chuyện trong nhà của Thái phó đại nhân. Nhưng nếu Thái phó dám nắm tay của mỹ thiếu niên nào đó ở trước mặt trẫm, trẫm… nhất định sẽ cào mặt thằng kỹ nữ phóng đãng kia!”



Từ “kỹ nữ phóng đãng” này là vốn là Hoàng thượng mới học được ở trong một cuốn sách về chuyện tình yêu. Bốn chữ đơn giản, nói năng có khí phách, lúc ấy nàng học ngữ điệu của người đàn bà chanh chua nhiều lần, luyện tập nhiều lần, không nghĩ là sẽ được dùng nhanh như vậy.



Quả nhiên là học thì sẽ có chỗ dùng!



Học thức “uyên bác” này lập tức làm Thái phó đại nhân thay đổi nét mặt, khuôn mặt lạnh lùng, mặt phượng hơi trừng, môi mỏng khẽ mở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi học được loại từ ngữ bẩn thỉu này ở đâu?”