Giấc Mộng Đế Vương

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Niếp Thanh Lân nghe nói thế, ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của Vệ Lãnh Hầu, nhất thời không hiểu được ẩn ý trong câu nóicủa hắn, liền cẩn thận mở miệng: “Thuở nhỏ thân thể Trẫm ốm yếu, đến thư phòng đọc sách cũng chậm hơn các hoàng huynh khác. Khi còn sống mẫu phi cũng từng trách cứ lễ nghi của Trẫm với người khác có phần thiếu sót, nếu có chỗ nào thất lễ, kính mong Vệ hầu đừng kiêng kỵ lễ nghĩa quân thần, hãy cứ chỉ ra, sau này Trẫm tất sẽ chú ý hơn.”



Chẳng biết tại sao giọng của thiếu niên này lại có chút khàn khàn, kèm theo chút ngọt ngào của trẻ con. Lời nói có chút kiên cường phun ra từ miệng của đứa trẻ này, không ngờ lại có nét mềm mại của người đất Ngô vùng Giang Nam, thổi vào tai khiến người ta tê dại.



Vệ Lãnh Hầu thoáng nhíu mày, trước nay nam tử hoàng tộc Niếp thị đều có vóc dáng cao lớn cường tráng. Ví như tiên hoàng, mày rậm râu đen, lưng hùm vai gấu, nhưng riêng vị Thất hoàng tử này, tướng mạo và điệu bộ lại giống Lệ phi đến từ Giang Nam kia, hơn nữa còn là gã “Thiên tàn”, bẩm sinh đã khiếm khuyết, hầu kết cũng chưa lộ ra, nếu chỉ nghe giọng nói độc đáo này, thực không phân biệt được là trai hay gái.



Vốn nghĩ thiếu niên này hẳn có chút thông minh, lập làm Đế e rằng sẽ để tồn tai họa, sát ý vừa bốc lên trong đầu Vệ Thái phó, liền bị giọng nói mềm mại dịu dàng như tơ dập tắt.



Loại mặt hàng mềm mại không rõ trai gái này, dù có đưa lên vị trí cửu ngũ chí tôn cũng khó mà phục chúng.



Nghĩ như vậy, Vệ Lãnh Hầu cũng lười nói nhiều với đứa trẻ vô dụng sớm muộn gì cũng chết này, ngồi sừng sững trên loan giá rộng rãi, hơi híp mắt, chẳng biết đang nghĩ chuyện sâu hiểm khó dò gì.



Niếp Thanh Lân co rụt ở một góc loan giá, sau khi kiểm điểm thấy vẻ hồi hộp của mình còn chưa đủ, bèn nhích cơ thể lại gần hơn chút, bày ra dáng vẻ chờ nghe dạy.



Quả nhiên sau khi cẩn thận mười phần, tế tổ tiến hành vô cùng trót lọt.



Thông thường sau khi tế tự xong, đám quần thần sẽ thân thiết phân chia thịt cúng tế, đóng gói mang về nhà.



Nhận thịt là hưởng được phúc của hoàng gia, xưa nay sau tế tổ, việc này đều bị tranh giành sống chết.



Ai có vận may trở thành sủng thần, chức quan của ai sắp tuột không phanh, chỉ cần nhìn độ lớn nhỏ của tảng thịt và đĩa điểm tâm trong hộp là hiểu ngay.



Thế nhưng hôm nay, sau khi hoàn tất lễ tiết cúng tế, đám quần thần tán gẫu vài câu rồi tứ tán như chim bay thú chạy.


Trước kia trong mấy dịp tụ họp hoàng tộc, Niếp Thanh Lân có gặp thằng nhãi này vài lần, chắc hẳn vị An Tây Vương này căn bản cũng chẳng nhớ rõnàng dài méo ra sao.



Nhưng rõ ràng trong tấu chương này, lại như vô cùng thân thiết với tân hoàng, đại khái có ý là tân hoàng lén viết thư cho vị đường huynh là hắn ta, lên án Thái phó bạo ngược đủ kiểu, hôm nay hắn ta vì Thiên tử ra lệnh chư hầu, ngóng trông các vị Vương huynh sớm ngày diệt kẻ phản phúc, cứu tân hoàng trong cơn nước sôi lửa bỏng.



Niếp Thanh Lân chỉ liếc vài dòng, mí mắt đã bắt đầu giựt giựt. Đường huynh à, chúng ta đều họ Niếp, hà tất đâm nhau nhanh thế?



Cái cớ sứt sẹo thế này, cho dù nàng có lòng muốn tìm viện trợ từ bên ngoài phụ tá chính tông Niếp thị, nhưng hôm nay hoàng cung này đã đổi thành họ Vệ, đừng nói thư từ, cho dù là thổi một ngụm long khí cũng không ra tới ngoài điện được.



Tên Niếp Phác này, ỷ mình có binh hùng tướng mạnh, mà lúc này Vệ Lãnh Hầu cũng không tiện động vào phiên Vương các nơi, liền tùy tiện tìm mộtcái cớ đường đệ đau lòng Hoàng đế, cự tuyệt không tiến cống, đánh triều thần do triều đình phái xuống thu cống thuế đến gần chết, ném ra ngoài thành.



Đây là ra oai phủ đầu với Vệ Lãnh Hầu, muốn dùng danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản của Niếp Phác này ư, không có cửa đâu!



Vệ Lãnh Hầu cũng biết tâm tư bẩn thỉu của Niếp Phác, hiển nhiên cũng hiểu rõ hắn ta sẽ không quản chuyện Hoàng đế phế vật này.



Nhưng có Niếp Phác này khơi mào, Phiên Vương các nơi nhất định sẽ hùa theo như cỏ dại sau mưa, cống nạp hôm nay không lấy được, các tướng sĩ đóng ở biên ải kinh thành sẽ đói bụng.



Giang sơn vạn dặm này sớm đã bị Ngụy đế ngu ngốc vô năng giày vò mài mòn tổn thương quá nửa, ván cờ tàn này nên đi thế nào, nếu gian thần không có chút bản lĩnh, e rằng đã thành ván cờ chết rồi.



Nghĩ đến đây lại hận trước kia khi giết tên hôn quân đó thực sự nên đâm thêm vài đao, không nên để ông ta chết dễ dàng dứt khoát như thế.



Vệ Lãnh Hầu vừa hạ triều, cũng không lên xe ngựa, cứ như vậy thong thả dạo bước trong cung gần nửa ngày, đã sớm nghĩ ra kế sách đối phó, đúng lúc đi tới tẩm cung của Hoàng đế, lửa giận đè nén vì lão tiên đế kia, vừa vặn đổ lên đầu đứa con trai xui xẻo của ông ta cũng không tính là phí phạm.



Sau khi biết rõ ngọn nguồn, Niếp Thanh Lân nhìn nhìn sắc mặt của Vệ Lãnh Hầu, nhủ thầm trong bụng cửa ải hôm nay thật không tốt lành gì! Đợi đến khi Vệ Lãnh Hầu ngồi xuống giường nơi nàng đã nằm trước đó, liền dè dặt hỏi, “Thái phó đói bụng không? Có muốn nếm thử bánh bao thịt vừa mới nướng xong không ạ?”