Giấc Mộng Đế Vương

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Làn da Long Châu Tử cực kỳ trơn nhẵn non mềm, không chỗ nào không khiến người ta mê muội, nếu không phải lo lắng ban ngày nàng mới bị kinh sợ, Vệ Lãnh Hầu thật muốn dùng môi lưỡi của mình nếm thử từng chỗ từng chỗ trên thân thể bé con trong lòng.



Đêm hôm đó, Thái phó không hồi phủ, dứt khoát ngủ cùng một giường với Hoàng thượng, Niếp Thanh Lân nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu, đại khái là nếu Thái phó không trở về phủ, chẳng phải sẽ làm cho đám thiếp thất trong phủ chờ cửa rất lâu.



Thái phó đang cởi y phục, rửa mặt trừng mắt nhìn Long Châu đang ôm chăn ngồi trên giường một cái: “Vi thần để cho Hoàng thượng đọc nữ giới, là hy vọng Hoàng thượng nhớ lời dạy của người xưa là lấy phu làm trời, một nữ không thể lấy hai chồng! Cái việc hiền đức khuyên can phu quân nạp nhiều thiếp thất kia Thánh thượng đừng có đọc, chẳng ra cái gì cả chỉ khiến người ta tức giận, ngược lại nếu có thể dùng chiêu trò đối xử với ‘Kỹ nữ phóng đãng’, cào mặt kẻ cướp chồng nàng, thì đó mới thể hiện được bản sắc của Hoàng thượng.”



Niếp Thanh Lân muốn thể hiện cho Thái phó thấy mình là người có tấm lòng rộng rãi: Nếu hàng đêm Thái phó có thể ngủ ở chốn hoa liễu, không đến tẩm cung quấy rầy nàng nữa, đó mới là chuyện tốt đẹp. Nhưng lời nói vừa đến miệng, cảm thấy nếu nói ra, chỉ sợ đêm nay vị Diêm Vương nào đó sẽkhông để yên, liền kịp thời ngừng nói, chỉ làm bộ mệt mỏi rồi.



Đây cũng không phải giả bộ hoàn toàn, trời sinh Long Châu Tử thân thể vốn kém, khí huyết không thông nhưng bên người có mãnh thú túc trực, nên trước khi ngủ phải chậm rãi hít thở rồi hãy nói. Ngược lại Thái phó sợ nàng ngủ không yên ổn, liền sai người đốt một ít trầm hương an thần, một lúc sau, Long Châu Tử đã nằm sấp trong ngực hắn ngủ thiếp đi.



Được một lúc, Long Châu Tử bắt đầu ngủ không yên ổn, Vệ Lãnh Hầu ôm nàng cảm thấy thân thể của nàng đổ từng trận mồ hôi run rẩy khôngngừng, cũng không biết đang mơ thấy ác mộng như thế nào, thân thể cứ thế lăn qua lăn lộn lại, nhưng ngay cả một câu nói mớ cũng không phát ra.



Lúc tỉnh, thì luôn giả bộ tính tình hiền hòa, nhưng đến khi chìm vào giấc ngủ thì lại lộ ra bản tính quật cường.



Vệ Thái phó nhớ tới bé con xấu xa xảo quyệt này từng giả bộ mê sảng tố cáo Đan ma ma, khóe miệng hơi nhếch lên, hừ lạnh một cái, nếu thật sự có tật xấu nằm mơ nói mớ thật ra cũng rất tốt! Ít nhất hắn có thể nhìn thấu bé con thơm mềm trong lòng đang suy nghĩ đến cái gì.



Vệ Lãnh Hầu vươn dài cánh tay ra kéo bé con đang lăn lộn kia vào trong ngực, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ nên nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, lông mi xinh đẹp vì cơn ác mộng kia nên không ngừng run nhẹ.



Vệ Lãnh Hầu chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như bị một sợi dây vô hình gắt gao chói chặt, theo cảm xúc của người ngọc trong ngực mà cùng nhau lên xuống.



Từ sau khi phát hiện bí mật của Niếp Thanh Lân, Thái phó liền ra lệnh cho Nguyễn công công mang tới mấy quyển ghi chép cung quy năm xưa, cặn kẽ lật xem quyển ghi chép về Lệ tần kia.



một phi tần đã sớm không được sủng ái, ngay cả việc có con ở trong cung hơn mười năm cũng chỉ được ghi lại trong một hai trang giấy mỏng mà thôi!



Đại Ngụy Thành Quang năm thứ sáu, Lệ tài nhân sinh long phượng thai, hoàng tử là huynh, công chúa là muội, phong làm Lệ tần.



Đại Ngụy Thành Quang năm thứ chín, Lệ tần không chăm sóc con cẩn thận, khiến thập tứ hoàng tử bị rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh, Lệ tần bị Ngụy Minh đế trách mắng, phạt quỳ ở cung Quảng Dạ, may mà hoàng tử được phúc trạch che chở, nên bình an tỉnh dậy, nhưng mà công chúa của Lệ tần mắc bệnh hiểm nghèo, mấy ngày sau chết bất đắc kỳ tử, lo sợ mọi người trong cung sẽ bị lây ôn dịch, nên ngay trong đêm đã được đưa ra khỏi cung.



Lúc công chúa chết non cũng chỉ mới ba tuổi, nhũ danh Trứng gà, bởi vì mất lúc tuổi còn quá nhỏ, nên không có đại danh và phong hào...



Cũng chỉ có vài dòng ít ỏi về công chúa “chết non” kia được ghi lại trong chính sử Đại Ngụy.



Vệ Lãnh Hầu chỉ nhìn đến đây, liền hiểu được nguyên do trong đó, chỉ sợ thập tứ hoàng tử kia rơi xuống nước ngay lúc ấy đã tắt thở. Lệ tần sợ rằng sau này ở trong cung sẽ không có chỗ dựa, Hoàng đế vì mất con trai nên sẽ oán giận bà ta, liền cắn răng bí quá hoá liều, dùng nữ nhi của mình thay cho nhi tử đã chết sớm kia, cậy vào việc hai đứa trẻ này là song sinh giống hệt nhau nên sẽ giúp bà ta vượt qua một kiếp này, sau này lấy lại được sựsủng ái của hoàng thượng, sẽ sinh một đứa con trai nữa.



Vệ Lãnh Hầu đọc đến chỗ này, cười lạnh một chút. May mắn là sau này Lệ tần kia dù gắng sức dùng tất cả mọi thủ đoạn cũng không được Hoàng đế sủng hạnh mang thai, bằng không nếu bà ta sinh thêm được một đứa con trai, nữ nhân to gan lớn mật dã tâm bừng bừng này sao có thể giữ lại điểm yếu là vị hoàng tử giả công chúa thật kia?



Tiểu Long Châu của hắn sợ sẽ đoản mệnh giống như ca ca của nàng, sớm hương tiêu ngọc vẫn...
Bộ dáng như vậy nếu bị nhóm cựu phi tần trong cung nhìn thấy, chỉ sợ sớm đã quên hắn là Diêm Vương lấy mạng, sẽ si mê khuôn mặt anh tuấn của Thái phó.



Tiếp theo là xem lễ vật được tặng, bởi vì lễ vật đã được dâng đến từ sớm, chỉ cần tuyên đọc trình lên cho Hoàng thượng xem là được.



nói thật, Niếp Thanh Lân làm hoàng tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhận được nhiều lễ vật đến thế. Nhưng thứ đồ đều tinh xảo rất đặc biệt... Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống như lễ vật tặng cho mình...



Ví dụ như áo choàng dát ngọc chỉ vàng này, kích thước hình như hơi lớn, nếu để nam tử tài hoa cao lớn như Thái phó mặc chắc sẽ rất đẹp. Còn có chiếc chiến cung to như cái đấu bằng đá kia nữa, đọc lễ vật suốt ba canh giờ thái giám mệt tới mức miệng cũng không mở được, huống chi là người trói gà không chặt như nàng...



Thái giám tuyên lễ cũng không có đọc hết tất cả lễ vật lên, có một vài đại thần đến dâng lễ vật trước đó đã dặn qua, chỉ cần đem hộp lễ vật và tên đưa cho Hoàng thượng xem qua là được, ví như... hộp Uyên Ương bát diễn*



*Đơn giản là sex toy bằng ngọc và tranh minh họa thời xưa



Khi tiểu Thái giám dâng hộp lễ trình cho Thái phó xem, ánh mắt Thái phó vốn hơi trầm xuống lại đột nhiên sáng ngời, rất hài lòng gật đầu.



Sau đó tiểu thái giám lại đưa đến phía sau mành, trình cho Hoàng thượng xem.



Niếp Thanh Lân mở cái hộp ra xem, nhưng cũng không có cái gì đặc biệt đáng kinh ngạc, bên trong chỉ có vài khối ngọc hình trụ lớn nhỏ khác nhau, dùng noãn ngọc mài giũa mà thành, còn có mấy thanh trụ như kẹo hồ lô, mấy viên ngọc trắng tròn tròn kết vào nhau thằng hình trụ... Niếp Thanh Lân nhìn mãi cũng không hiểu, cho đến khi nhìn đến một món được tạo hình cực kì giống như thật, mới kịp hiểu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, giương mắt nhìn trộm thì thấy cách mành che Thái phó không đứng đắn cười mờ ám với nàng.



Tiểu thái giám còn không biết sống chết thêm mắm thêm muối: “Hoàng thượng, đây là lễ vật Binh bộ Thượng thư đại nhân dâng tặng, ngài ấy đã dặn dò nô tài, thứ trong hộp này đều được chế tạo từ noãn ngọc, để trên người sẽ cảm thấy ấm áp, nếu không biết sử dụng như thế nào, có thể xem tập tranh trong hộp phụ, nên cùng thưởng thức với phi tần nương nương, rất đa dạng...”



Bộ dạng nháy mắt nhướng mày của tên tiểu thái giám trông thật đáng ghét, làm như hắn ta biết được tác dụng hay cách sử dụng của bộ Uyên Ương bát diễn này không bằng.



Trong lòng Niếp Thanh Lân biết thật ra Thượng Ngưng Hiên đại nhân trình tâm ý này cho Thái phó, thật sự là hiền thần tốt, đồng loạt dâng hai muội muội ruột thì không tính, nay còn dâng thêm đồ vật hỗ trợ này...



Trước kia Thái phó hiểu lầm nàng là thiếu niên, nam nữ cũng đều không chê, Thượng Ngưng Hiên kia tuổi cũng đã lớn, bộ dáng kia cũng không tệ, sao không tự cạo râu, tắm táp cởi sạch đi đến giường hầu hạ Thái phó nhỉ?



Dựa vào tâm tư cố gắng nịnh bợ như vậy, nếu có thể trèo lên giường nữa tiền đồ nhất định sẽ sáng lạn!



Khi sắc đỏ trên mặt còn chưa biến mất, thái giám lại dâng lên một phần lễ vật nữa, chẳng qua là phần lễ vật này không có gì kỳ lạ, không phải vàng không phải bạc, chỉ dùng bột mì để nắm thành thân cây đặt trong một cái hộp nhỏ.



Mở nắp hộp ra, trên cỏ xanh mơn mởn có hai đứa trẻ đang trèo lên một gốc cây đại thụ che trời, tiểu thái giám ấn vào một cơ quan phía dưới hộp, hai đứa trẻ kia liền chuyển động, một đang trèo lên, đứa còn lại lại ở dưới tàng cây kéo quần lên.



Cái hộp này nhìn có vẻ rẻ tiền, Nguyễn công công vốn muốn cất đi, nhưng sau đó lại phát hiện cơ quan bên trong rất thú vị, nghĩ rằng thiên tử tuổi còn nhỏ chắc là sẽ thích loại đồ chơi tinh xảo này, liền giữ lại.



Cảnh tượng thú vị trên cánh đồng lại chạm vào trái tim Niếp Thanh Lân, cảnh này sao lại quen thuộc như vậy, giống như trước kia nàng đã từng thấy qua...