Giấc Mộng Đế Vương

Chương 42 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Nguyễn công công đứng bên ngoài điện ghi nhớ từng phản ứng của nhóm thiếu niên, trình báo cho Thái phó đại nhân. Thái phó đại nhân nghe xong gõ bàn một cái, lệnh cho Nguyễn công công lui xuống.



Kết quả Hoàng bảng được công bố, đưa tới cho kinh thành không ít sóng gió, bởi vì hành động này của Thái phó đã mang đến một kích trí mạng cho các thế gia có truyền thống kế thừa. Đừng nói là con thừa kế nghiệp của cha, ngay cả việc giữ gìn phồn vinh gia tộc cũng việc vô cùng khó hết sức nguy ngập.



Trong lòng những người thế gia tất nhiên là vô cùng hoảng sợ. Điều Thái phó quan tâm nhất lúc này vẫn là chuyện Nam Cương đổi chủ.



Ba ngày sau khi công chúa bị bắt, mật thám của hắn mới dò thám được tin tức tình hình bên trong Nam Cương, cũng đưa tin tức gửi về kinh thành. Thái phó không biết công chúa dùng thủ đoạn gì để đưa tin tức, nhưng xem ra hiệu suất rất cao, đồng thời qua lời nói của mật thám cho thấy những điều công chúa nói hôm đó không phải là giả.



Vệ Lãnh Hầu suy nghĩ, nước cờ của công chúa Khất Kha là nước cờ chết nhưng thật ra có thể dùng một chút, nhưng nữ nhân kia thật sự rất kiêu ngạo bất tuân, đây là điều hắn vô cùng chán ghét, vì như vậy có thể gây ra rất nhiều biến chuyển! Cho nên, từ khi giam giữ công chúa Nam Cương kia, Thái phó liền nhốt nàng tại hành cung Bắc Sơn.



Tuy nói là mất đi tự do, nhưng vẫn xem như lấy lễ tương đãi. Sau khi bỏ quên công chúa Khất Kha nhiều ngày, Thái phó đại nhân rốt cục cũng nhớ tới việc triệu kiến công chúa.



Trong đại sảnh hành cung Bắc Sơn, công chúa Khất Kha được mời đến.



Bởi vì sợ yêu nữ này giấu độc trên người, nên toàn bộ quần áo của công chúa đã được đổi thành phục sức* của Ngụy triều, những vòng tay đồ trang sức đeo tay cũng bị tịch thu.



*quần áo và trang sức



Mặc dù công chúa Khất Kha rơi vào tình cảnh như vậy nhưng nàng ta cũng rất nhanh thích ứng với mọi tình cảnh, thản nhiên tiếp nhận, mặt vui vẻ đitới đại sảnh thi lễ với Thái phó: “Khất Kha bái kiến Thái phó đại nhân.”



Thái phó ngồi ở trên chủ vị đang bày bàn cờ, ngon tay thon dài kẹp một viên bạch ngọc được làm thành con cờ chậm rãi đặt lên trên bàn cờ, hôm nay hiếm khi hắn mặc một thân thường phục màu trắng tay áo rộng, kết hợp với kim quan khảm minh châu, đai lưng một đường thả rũ xuống dưới, mày kiếm, mắt phượng, thật sự rất phong độ, khí chất bình tĩnh nho nhã giống như thư sinh.



Đáng tiếc y bào rộng rãi kia cũng không che giấu lực lượng ẩn núp to lớn ẩn sau vẻ hào hoa phong nhã này...



Nhớ rõ lần đầu gặp vị Thái phó này, tuy rằng ngoài mặt nàng ta cười đầy quyến rũ với nam nhân này, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn hơi khinh bỉ nam tử Trung Nguyên, nhìn bộ dáng lịch sự nhã nhặn của hắn, chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân giảo hoạt tâm cơ, còn không phải là chỉ cần một gói thuốc mê là có thể quật ngã làm cho chân mềm nhũn như chân tôm!



Nhưng hiện tại, vết thương trên cổ vẫn còn đau, nhắc nhở Khất Kha: Nam nhân tao nhã như tiên nhân trước mặt này cuối cùng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Nhưng... Chỉ có nam nhân văn võ song toàn như vậy mới xứng đôi vừa lứa với nữ nhi kiêu ngạo của quốc vương Nam Cương!



Mấy ngày nay Khất Kha vô cùng rảnh rỗi, đã một lần rồi lại một lần nghĩ đến tình cảnh giữa mình và Vệ Lãnh Hầu, nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy, mới phát hiện tướng mạo nam nhân này tuấn mỹ hơn rất nhiều so với trí nhớ của mình.



Thái phó vừa ngẩng đầu lên liền thấy công chúa Khất Kha đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, ánh mắt như vậy thực sự là hắn đã nhìn thấy rất nhiều, cũng không phải là điều gì bất ngờ, liền thản nhiên nói: “Công chúa quá khách khí, chỉ là nô bộc trung thành của ngài không có ở đây, lại khôngquen ngồi ghế của Đại Ngụy, nếu không chê, mời ngài ngồi trên chiếu đi.”



Khất Kha cũng thoải mái cười nói: “Trước kia là Khất Kha quá mức làm kiêu, nếu đã tới đại Ngụy, đương nhiên phải tuân theo tập tục của Đại Ngụy.” nói xong liền thoải mái hào phóng ngồi vào một bên của ghế bành.



“Nam Cương đã có biến động, cần công chúa trở về ngăn cơn sóng dữ, tính đi tính lại, thời gian công chúa lưu lại Đại Ngụy cũng không ngắn, bây giờ bản Hầu cũng không nên giữ khách quý ở lại nữa, công chúa chuẩn bị đi hướng nào, xin cứ nói ra, bản Hầu sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa chu đáo, tiễn công chúa một đoạn đường.” Thái phó tiếp tục bày bàn cờ, miệng lại hạ lệnh tiễn khách.



Hôm nay công chúa Khất Kha coi như được lĩnh giáo bản tính của Thái phó, trong lòng biết hắn thích mềm không thích cứng, không chút do dự nói: “hiện nay Khất Kha coi như đã không có nhà để về, cũng không thể ngăn cơn sóng dữ kia, giải cứu phụ vương, trong nội tâm Khất Kha rất bội phục Thái phó, nguyện ý nghe theo lời sai bảo của Thái phó, nếu Thái phó không muốn mảnh đất đầy tiềm năng nhưng nguy hiểm như Nam Cương, như vậy Khất Kha nguyện ý lưu lại, đi theo hầu hạ Thái phó, nguyện làm thân khuyển mã cống hiến sức lực!”


Nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng, từ xa đã cúi người thi lễ. Niếp Thanh Lân và nàng ta cũng không quá thân thiết, cũng chỉ chào hỏi xong rồi lập tức rời đi. Thế nên không hề phát hiện ở phía sau Vân phi dùng ánh mắt ác độc nhìn nàng.



“Tiện nhân không biết xấu hổ!” Đợi Hoàng thượng đi xa, Vân phi độc ác rủa nhỏ.



Sau lần gặp mặt trước, sau khi Hoàng thượng bị cào trúng mặt, Thái phó giận tím mặt, không nể tình xưa nghĩa cũ giáng tội cho mình, lúc ấy nàng ta chỉ lo ganh ghét với muội muội, thầm oán tình lang bạc tình, chưa từng nghĩ đến nguyên nhân bên trong.



Đến sau này, hôm diễn ra lễ hội đèn lồng, trong lòng nàng ta buồn bực khó chịu, liền dẫn theo một tiểu thái giám, đi dạo trong Ngực Hoa Viên, sau đó thái giám kia đi lấy đèn lồng, một mình nàng ta lưu lại ngồi trên ghế đá, không ngờ lại nhìn thấy Thái phó lôi kéo tiểu Hoàng đế kia vào Ngự Hoa Viên.



Khi đó, bọn họ ở chỗ sáng, mình trốn ở chỗ tối, nhờ vào ngọn đèn nhìn thấy rõ Thái phó lôi kéo tay của tiểu Hoàng đế, thái độ thân mật khác thường.



Nàng ta âm thầm buồn bực, nhìn thấy Thái phó lôi kéo tiểu Hoàng đế vào Noãn các đang tu sửa.



một khắc kia, đầu óc nàng ta giống như bị nứt ra, cảm thấy giống như bị dội nước vào đầu, Thái phó và Hoàng đế kia lại... nói thế nào, mình và muội muội vì cái gì mà phải chịu 50 đại bản xong liền cho qua, Thái phó kia đúng là có người mới quên người cũ, nhưng người mê hoặc hắn lại là một tiểu tử!



Vệ Lãnh Hầu hoang dâm cũng không kém gì tiên hoàng, lại có thể chơi đùa cả trên long sàng, không biết đã chung chạ với tiểu hồ ly tinh không biết tổ tông liêm sỉ kia bao lâu rồi. Sau đó lại thấy, không biết vì sao Thái phó nổi giận đùng đùng đá văng cửa rời đi, tiểu Hoàng đế quần áo xốc xếch được một cung nữ đỡ ra, cảnh đó đã chứng minh suy đoán trong lòng nàng ta.



Cũng may mắn nàng ta chạy trốn nhanh, không bị chủ tớ hai người kia nhìn thấy mặt.



Từ đó về sau, nàng ta luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thái phó và Hoàng thượng, mặc dù trước mặt những người khác hai người này đều ra vẻ bộ dáng đạo mạo, nhưng chỉ cần là nữ nhân tỉ mỉ nhìn kĩ thì vẫn sẽ phát hiện có dấu vết để lại.



Mặc dù không biết tình hình của hai người đó trong tẩm cung, nhưng nào có ai lại tiếp kiến hiền thần trong nội thất của Hoàng thượng chứ? Mà tình cảnh hôm sinh thần của Hoàng thượng, quả thật khiến nàng ta ganh ghét đến đỏ mắt. Người khác đều nghĩ rằng Thái phó có ý đồ, nhưng Thượng Vân Sơ vẫn hiểu rõ, chắc chắn là trên giường hầu hạ rất tốt nên hết sức được cưng chiều. Nghĩ đến việc nam nhân xuất sắc đó, những ân sủng đó vốn nên thuộc về mình, nay lại tự dưng để tên tiểu tử vô sỉ dựa vào cửa sau kia chiếm hết, trong lòng phẫn hận đến mức muốn bốc cháy.



Vừa rồi mặc dù chỉ nhìn qua vài lần, nhưng dung mạo của Hoàng đế đẫy đà hơn không ít, thật giống như mẫu phi đoản mệnh kia của hắn, trời sanh chuyên đi dụ dỗ người khác, hấp thu tinh khí của nam nhân, liền trở nên lẳng lơ và dâm đãng…



Vân phi không biết khuôn mặt mình lúc này méo mó đến mức nào, cho đến khi thị nữ Xuân Hương bên cạnh nhỏ giọng gọi nương nương. Thượng Vân Sơ hung ác nghĩ: Nàng ta không giống mẫu thân hèn nhát ở trong phủ tranh thủ tình cảm, phụ bạc nàng ta, có lỗi với nàng ta, nàng ta sẽ đem đòi về từng chút từng chút một!



Đêm hoàng cung, khung cảnh càng tịch mịch vắng vẻ. Đêm hoàng cung, nơi đèn đuốc sáng trưng chỉ có duy nhất tẩm cung của Hoàng đế. Trước đây khi trời tối, những phi tử thị tẩm ngồi trong Hoan Hỉ xa, theo tiếng vó ngựa lộc cộc đi thẳng đến tẩm cung Hoàng đế, cảnh phồn thịnh xa hoa của ngài xưa đã biến mất, các vườn ngự uyển đều như vùng đất chết, cô quạnh tối tăm



Thị nữ Xuân Hương cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, lén lút dẫn một nam nhân vào bên trong tẩm cung của Vân phi.



Nữ nhân ban ngày còn ủ rũ giống như bông hoa tàn, lúc này lại ăn mặc vô cùng xinh đẹp, bên ngoài cái yếm chỉ khoác một chiếc áo rất mỏng, ngồi ở bên giường.



“Tiểu nhân Ngô Khuê, khấu kiến Vân phi nương nương.” Vân phi nhìn hán tử tráng kiện đang quỳ gối phía dưới, khẽ cười nói: “Ngô lang cũng khôngphải lần đầu tiên bước vào tẩm cung của Bản cung, sao lại hành lễ như vậy, còn không mau mau lại đây.”



Người nam nhân mặc quần áo thị vệ kia nghe thấy câu nói ấy, vẻ mặt mang theo ý cười dâm loạn, chỉ vội vã cởi quần bổ nhào về phía phi tử của tiên đế.



Xuân Hương đứng bên ngoài trướng, chỉ nghe thấy bên trong phát ra âm thanh dâm đãng, nương nương kia hình như còn thoải mái sung sướng hơn so với lúc hầu hạ tiên đế, liền đỏ mặt lui ra ngoài.