Giấc Mộng Đế Vương

Chương 57 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Bởi vì trong lòng đã có kiêng dè, Niếp Thanh Lân cố ý không thân cận Cát Vân Nhi. Mấy lần mời nàng đều nói lời dịu dàng chối từ, thật sự nàng khôngthể nào lạnh lùng từ chối Cát Vân Nhi, chỉ có thể cố gắng tránh những nơi có thể gặp mặt.



Mặc dù bạn bè khó mà có được, nhưng nếu sinh trong bụi gai hoàng gia, không lúc nào không cần phân biệt rõ tấm lòng của đối phương, nếu khôngsẽ rơi vào vực thẳm không trở lại được. Lúc nhàm chán nằm dưới gốc cây tử vi trong vườn ngự uyển, đột nhiên nàng cảm thấy rất nhớ Xảo Nhi, và cả… Trương thái y.



Trước kia, trong nội cung có khổ một chút, nhưng còn có người thật lòng ở bên cạnh mình, đáng tiếc bây giờ ngay cả người để thả lòng nói chuyện phiếm cũng trở thành xa xỉ. Đôi khi nàng mơ thấy mình ngồi bên cạnh cửa sổ nhỏ, Xảo Nhi đang nướng khoai trên bếp lò cho nàng, khi đó, nàng chỉ cần vươn cổ kểu: “Thêm một chút đường…” Chỉ là cuộc sống như vậy qua đi thì không thể quay lại, nếu nàng thật sự chạy đi, cũng không thể đi tìm họ.



Gia đình sắp đón một đứa trẻ chào đời, không để gánh vác được bất kì khó khăn gian khổ gì thêm nữa.



Gần đây, vì việc sắt bị cướp đi một cách kì lạ mà Thái phó có hơi bề bộn, nhưng không giống như mấy ngày trước cố gắng tránh gặp mặt nàng. Nhưng gần đây hình như Thái phó bị tên trộm đến không thấy, đi không hay đó kích thích, vào lúc kì lạ dẫn nàng đến những nơi kì lạ.



Ví dụ như bây giờ, lúc tất cả đều yên tĩnh, nàng đang chuẩn bị bồi bổ khí huyết, đã nằm xuống lại bị Thái phó lôi đi ngắm trăng trên hồ mới.



Thuyền hoa tinh xảo, ánh trăng trêu người, nếu không phối hợp với mỹ nhân ngáp liên tục, thì bức tranh sẽ càng đẹp hơn.



Bên trong thuyền hoa được lát gỗ thơm, ngồi trên sàn không những khô ráo mà mùi hương còn rất mê hoặc, tuy trong hồ có mùi rong rêu, nhưng không len vào được buồng nhỏ trên tàu, mà những chú đom đóm lập lờ cũng bị mấy cây gỗ hương ngăn cách.



Thái phó đang ngồi ở trên giường, trước mặt là bàn trà nhỏ, hơi nước bốc lên lượn lờ từ ấm nước nhỏ trên bếp lò, lá trà ngon bên trong chén trà nhỏbằng sứ trắng đang chờ nước nóng, mở ra phiến lá đang xoắn lại. Ánh trăng ngoài cửa số đúng lúc rọi ánh sáng bạc lên người nam tử anh tuấn đangmặc một bộ áo trắng, giống như tiên giáng trần, chỉ chờ thu đủ tinh hoa trời đất liền bay về trời.



Niếp Thanh Lân hơi ủ rũ ngồi bên cạnh Thái phó, trong lòng nghĩ Thái phó đang muốn làm gì vậy? Nhìn bốn phía đều là đêm tối yên tĩnh, ngoại trừ thị vệ cầm bó đuốc canh giữ ở ven hồ thì không có người nào bên cạnh.



Đầu óc hồ đồ đột nhiên nghĩ đến bây giờ là đầu tháng 6, là lúc cánh cửa địa ngục mở rộng. Chẳng lẽ sát nghiệt Thái phó quá nặng, lúc đêm dài người yên lặng chèo thuyền du ngoạn rải giấy tiền vàng mã sao? Nhìn cái hồ mới này lại nhớ đến câu chuyện ầm ĩ lúc trước! Mãi đến sau này nàng mới biết được việc Thái phó sai người chém rùa xanh của Ung Hòa vương phi. Sau khi ngáp mấy cái, không nhịn được, khóe mắt có nước hỏi: “Thái phó muốn tế rùa thiêng sao?”
Lão đầu bị dọa đến bật khóc: “Lão hủ làm vẫn luôn sạch sẽ, tay chân không cho vào nồi, chỉ cho vào thìa dầu cay, nhìn tiểu thư thế này là bị cay đấy, uống chút nước lạnh cho đỡ cay.”



Thái phó nắm cả eo của Long Châu, nhưng lại cười run lên, cởi bỏ sự hờn dỗi trên thuyền. Niếp Thanh Lân sặc đến mức chảy nước mắt, trong cung có bao giờ nếm thử mấy món cay đâu, cảm giác kia trên đầu lưỡi thật giống như cái đinh nghiền nát mọi thứ.



Lời Vân Nhi nói không thể tin! Cái loại mì cay này ngon ở chỗ nào, lòng dạ Thái phó đại nhân lại xấu như vậy, uổng cho nàng còn cảm động hắn ăn thử trước, cố ý không nhắc đến vị cay như lửa đốt để làm nàng tỉnh ngủ.



Thái phó cười nhận bình trà nhỏ trong tay thái giám, cúi đầu cho bé con trong ngực đang chảy nước mắt uống, lại không để ý đến một ánh mắt thâm trầm đang nhìn về hướng họ…



Ven hồ mới là chùa Hàn Hương, cửa sổ ở Tàng Kinh Các đối diện ven hồ mở rộng, một bóng đen đứng lặng bên cửa sổ, vẻ mặt khó lường nhìn chăm chú đôi nam nữ thoạt nhìn rất xứng đôi cách đó không xa.



Hôm nay vốn hẹn người ở chỗ này, lại không nghĩ đến lại thấy người vốn là không có khả năng xuất hiện lại ở đây.



Khi ở đây tĩnh lặng không có bóng người, Cát Thanh Viễn mới buông xuống tất cả mặt nạ, cười lạnh nhìn nam nhân quyền cao chức trọng ôm nữ tử xinh đẹp đáng yêu trong ngực.



hắn hơi nhắm mắt lại, hít thở sâu một cái, giống như cảm nhân được mùi thơm ngọt mà chỉ mỗi hắn biết trên người con gái đó.



Nếu quyền lực cũng có hương vị, thì phải là như thế này chăng?



Mùi thơm kia như có như không, trêu chọc mỗi mạch máu trên người, như ngàn vạn cơn sóng lao nhanh trong người, làm cho người không tự chủ được, điên cuồng khó thể ức chế mà sa vào. Thông qua đỉnh cao quyền lực lại có phần thưởng ngọt ngào đến mức này, làm sao kiêu hùng khôngkhom lưng…