Giấc Mộng Đế Vương

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Giấc ngủ này của Niếp tiểu Hoàng đế khá dài, cái đệm mềm mại dưới thân đúng là đồ tốt! Nếu trên người không bị thứ gì đó đè đến khó thở, bảo đảm nàng còn có thể quấn lấy cái đệm tơ tằm này đánh thêm một giấc.



Nàng ngủ quá lâu, cơ mặt có chút tê tê, thật vất vả mới mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc, chợt hoảng hốt tưởng rằng vẫn còn trong mộng.



Đợi đến khi phục hồi được tinh thần nhớ ra cái vị đang nhắm mắt này là ai, thì cả nửa ngày sau Niếp Thanh Lân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Quen thấy Thái phó đại nhân quần là áo lụa, từ dáng vẻ đến tóc tai đều ung dung hào phóng, bỗng nhiên nhìn thấy vị Diêm Vương sống này chỉ mặc áo trong mở rộng cổ ngủ bên cạnh mình, đúng là bị một chữ hoảng thật to đập trúng!



Niếp Thanh Lân thấy người nọ ngủ rất sâu, mắt phượng nhắm chặt, mi dày rậm, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt, tựa như đang tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội xui xẻo nào đó trong mộng, cánh tay cứng như sắt vây chặt lấy hông nàng, chả trách vừa nãy nàng thở không ra hơi mà tỉnh dậy.



Trước đây lúc xem lén sách giải trí đến đoạn then chốt tài tử giai nhân lên giường, ván giường run kẽo kẹt, nội dung cặn kẽ trong tiếng kẽo kẹt kia đều bị màn che tầng tầng lớp lớp bao phủ, phần còn lại chỉ có thể dùng trí tưởng tượng nghèo nàn vẽ thêm ra.



Nhưng nay thân thể với cơ bắp săn chắc này, chút quần áo đó chẳng thể nào che hết lại xuất hiện trước mắt mình, theo vạt áo nhìn vào... cơ bắp phập phồng kia thực quá cường tráng.



Đây là điểm khác biệt giữa nam tử và nữ tử sao?! Nếu cánh tay cường tráng kia dùng sức lắc lay, sao ván dường không kêu kẽo kẹt được chứ!



Lúc này Niếp Thanh Lân không thể động đậy, đầu óc không ngừng đi vào cõi thần tiên, lúc thì nghĩ khi đó mẫu phi của mình có suy nghĩ gì, khi khônglại có ý nghĩ kỳ lạ bắt mình giả mạo ca ca ruột đã chết non kia, tuổi ngày càng lớn, mà cơ bắp lại không đủ vạm vỡ thì phải làm sao? Sau lại nghĩ mình có nên thoát khỏi cánh tay của Thái phó, ngồi dậy không? không biết nết ngủ của Thái phó thế nào, có chọc hắn quạu tỉnh luôn không?



Cứ do dự một hồi như vậy, Thái phó cũng từ từ mà mở mắt luôn rồi.



Vệ Lãnh Hầu luôn ngủ không sâu, hôm nay mới hiếm khi thực sự ngủ được một giấc say.



Lúc thân thể tiểu Hoàng đế trong lòng cứng lại, hắn cũng tỉnh theo. Quân yếu thần mạnh, hắn không đạp tiểu Hoàng đế xuống giường, để thằng nhóc đó và mình diễn cảnh quân thần cùng giường cũng coi như là một “giai thoại” hiền thần rồi, chỉ không biết phản ứng của tiểu Hoàng đế sẽ thế nào, ai ngờ người trong lòng tỉnh nửa ngày rồi mà vẫn không nhúc nhích.



hắn hé mắt, lại thấy mắt tiểu Hoàng đế trong lòng trừng to như hòn bi, theo vạt áo mở rộng của mình trộm liếc vào trong săm soi.



Vệ Lãnh Diêu thầm cười mỉa, sao hắn lại quên tiểu Hoàng đế này là tên tàn phế chứ? Ở tuổi mười lăm, nếu là nam tử Hoàng gia thì đã sớm có cung nữ biết việc hầu hạ chuyện kia rồi.
Loại thư này, thực ra trước kia Vân phi không phải chưa từng đưa, chẳng qua không lớn mật diễn đạt lộ liễu như thế mà thôi.



Vệ Lãnh Diêu vốn chẳng để ý tới Vân phi. Dù Thượng Vân Sơ là một nữ nhân tài ba, bản thân quả thực cũng từng rất thích, nhưng khi đó chính nàng ta đã vứt bỏ hắn chọn gã hôn quân kia. hắn vốn là người lạnh lùng cợt nhã, nên chút tình cảm thật vất vả mới sinh ra ấy cứ thế mà chết non.



Hôm nay nếu ca ca Thượng Ngưng Hiên của Thượng Vân Sơ không phải là trọng thần mà hắn coi trọng, hắn há lại chịu giữ mặt mũi cho nữ nhân kia?



Nhưng có thể trò chuyện vui vẻ với nữ nhân đã từng bội tình bạc nghĩa mình, quả là một chuyện thú vị. Mỹ nữ vang danh khắp kinh thành, đang tuổi xuân thì, tuy đã bị phá thân, nhưng lại không phải đón vào phủ, xem như món đồ chơi giải sầu cũng được.



Vì vậy thừa dịp ngà ngà say liền đi về hướng hậu cung, lúc đi ngang qua tẩm cung Hoàng thượng, Nguyễn công công sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở, vì vừa rồi hắn đang dùng bữa, người Chức phường phái tới không dám quấy rầy, nên đến đo cho tiểu Hoàng đế trước, nếu hắn muốn đến chỗ Vân phi, có cần bảo thợ may buổi tối hãy đến phủ Thái phó đo không?



Vệ Lãnh Diêu vung tay, không cần phiền phức như vậy! Liền quẹo một cái, tiện thể bước vào tẩm cung tiểu Hoàng đế.



Người chức phường phái tới cũng là người thông minh, Thái phó vừa lên tiếng, liền đẩy cánh tay đang giơ ra của tiểu Hoàng đế, vội vàng đến giúp Thái phó cởi áo, đo đạc.



Niếp Thanh Lân chỉ có thể rụt tay, chậm rãi ngồi vào ghế chờ. Nàng cũng nhìn ra Thái phó đã hơi say, có lẽ do say nên hơi nóng, hắn cứ thế tùy tùy tiện tiện cởi y phục, lần trước chỉ nhìn thấy cảnh hẹp qua vạt áo, nay đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng rồi.



Khi mặc quần áo Thái phó đầy hơi thở tiên nhân, cởi quần áo, cảm thấy cánh tay còn cường tráng hơn cả cao thủ thị vệ của đại nội!



Cánh tay như thế lúc vung đao, kẻ bị chém trúng nhất định rất đau, không biết sau này hắn ban cho mình một ly rượu độc hay là vung tay chém xuống đây?



đang nhìn lồng ngực Thái phó đến ngây người, đột nhiên Niếp Thanh Lân phát hiện đôi mắt phượng của Thái phó bỗng híp lại, tiếp đó nhìn mình đầy ẩn ý.



Niếp Thanh Lân theo tầm mắt của Thái phó nhìn xuống đũng quần mình...



Hình như vật kia gây chuyện rồi.