Giấc Mộng Đế Vương
Chương 62 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Niếp Thanh Lân chịu đựng từng cơn đau đớn khi sợi bông xoắn trên mặt, chậm rãi quan sát bốn phía. Hơn mười rương của hồi môn đã đóng gói hoàn tất. Nghe nói Trầm ma ma là vú em của Cát Thanh Viễn, là lão nhân trong phủ Cát gia, thay lão gia tiếp đãi. Từ sớm nàng đã dẫn mấy cung nữ kiểm tra lại vật trong cung Phượng Sồ, chỉ cần đồ trang sức, bài trí có giá trị xa xỉ đều đóng gói lại, từng thùng từng thùng một, mà nội thị đưa tới vải lụa đồ trang trí thì không cần phải nói, tuy không thể so với đồ hiếm có mà Vệ Thái phó cung ứng, nhưng cũng đầy mười rương.
Nhìn cung điện trống rỗng, Niếp Thanh Lân khẽ cười khổ, nếu Thái phó vẫn còn, trông thấy gia sản vật quý hắn tự mình cung ứng đều tiến vào Cát phủ, lát nữa sẽ được vận chuyển ra ngoài cung, không biết là sẽ mặt lạnh như sương, hai mắt phóng hỏa như thế nào.
đã mấy ngày trôi qua, nhưng Lễ huyện vẫn như trước, không có chút tin tức nào, người ấy… có thể là không có may mắn sống sót. Niếp Thanh Lân cho rằng mình nên vui vẻ, là hắn cũng được, mà là Cát Thanh Viễn cũng thế, đều không khác nhau, đều là loạn thần tặc tử muốn ngấp nghé vương quyền Đại Ngụy mà thôi. Chết người nào cũng đều là đổi thang không đổi thuốc.
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc yên tĩnh không người, nàng lại luôn nhớ tới hình dáng của người ấy, chua xót trong lòng không thể đè nén được, thậm chí mấy lần có thứ gì đó trong mắt muốn rơi ra, nàng vội vàng hít sâu mới kịp thời ngừng lại.
nói cho cùng, Thái phó đối với nàng có vài phần chân tình, đáng tiếc nàng không đáp lại, chỉ đợi kiếp sau, nếu có thể trở thành huynh muội cũng tốt, nhất định nàng sẽ kết cỏ ngậm vành (trả ơn), tận tâm hầu hạ huynh trưởng, coi như là trả nợ cho kiếp này.
Việc trang điểm cho công chúa được hoàn thành rất nhanh. Kính mạ bạc từ phương Tây đã trung thực lột tả khuôn mặt xinh đẹp của người trong kính, lông mày nhỏ nhắn hơi chạm tóc mai, trên trán điểm một cánh hoa mẫu đơn diễm lệ, hai má trắng thoa phấn, môi anh đào đỏ kiều diễm. Vốn là mộtmỹ nhân thoát tục, lúc trang điểm lên lại trưởng thành hơn, xinh đẹp lạnh lùng. Chỉ là mặt mày của người gả dù được trang điểm tỉ mỉ cũng khônghiện ra vẻ vui mừng nào.
Trầm ma ma lấy “Giá trang họa”, mở cuốn sách, tùy tiện đặt trước mặt Niếp Thanh Lân để nàng xem qua.
Tuy cái này là vật cần thiết của người con gái thành hôn, nhưng là vật riêng tư không được lộ ra, chỉ được mẫu thân vụng trộm cất vào đáy hòm, dặn dò con con gái, đợi đến đêm tân hôn, sau khi hai vợ chồng cởi áo thì dựa theo mấy bức vẽ bày ra mấy tư thế trên giường mà làm, dùng để “trông mèo vẽ hổ”.
Nhưng Trần ma ma lại lấy ra vào ban ngày, còn chưa hành lễ đã đặt lên mặt công chúa, ý định nhục nhã vô cùng rõ ràng. Nếu như không thấy được bộ dáng xấu hổ giận dữ của công chúa thì ma ma xảo trá này thiếu đi thú vị.
Đáng tiếc nhờ hồng phúc của Thái phó, chứng kiến “trân phẩm” uyên ương bát hí, loại họa sĩ vụng về trên thị trường này đương nhiên không bằng. Niếp Thanh Lân chỉ quét mắt vài lần, sắc mặt bình thường đưa mắt nhìn Trầm ma ma: “Trầm ma ma từ Cát phủ nhập cung, xuất thân thấp hèn khôngbằng các ma ma giáo dưỡng trong cung, cấp bậc lễ nghĩa còn thiếu sót, không có chừng mực, Bản cung cũng không quá nghiêm khắc với ma ma. Chỉ là giữa ban ngày ngươi lại ngang nhiên lấy ra vật riêng cho Bản cung là có ý gì?”
Trầm ma ma vốn cho là công chúa sẽ ngượng đến mức không thể ngẩng đầu, lại không nghĩ nàng lại nói lời sắc bén như thế, làm mình mất mặt, tức giận đến mức lông mày chau lại, nếp nhăn loạn lên. Bà ta cũng giống như người trong Cát phủ vốn xem thường hoàng gia, huống chi bây giờ tiểu thiếu gia Cát phủ trở thành Hoàng đế, đại thiếu gia trở thành tân Thái phó nắm giữ thực quyền của Đại Ngụy? Trầm ma ma từ nhỏ chăm sóc đại thiếu gia, có địa vị không thấp trong những gia nhân trong Cát phủ, lại thêm việc nghiệm thân cho công chúa trước khi lên thuyền, trong lòng đã sớm coi thường thân phận Vĩnh An công chúa, hôm nay bị công chúa mở miệng chế nhạo không có lý do, lại có nhiều cung nữ đứng nhìn ở một bên, chợt cảm thấy cái mặt già này mất hết, tức giận trừng mắt, chỉ vào công chúa: “Lão thân cũng có ý tốt, muốn ngươi vào phủ tận tâm hầu hạ Thái phó, dựa và lễ nghi cũ cầm cho ngươi xem, cũng vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi lại không biết tốt xấu, uổng công lão thân đến rồi!”
Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng dậy, mũ đỏ trên đỉnh đầu, sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm của hoàng thất Đại Ngụy tích lũy vẫn còn, làm sao lại để mộtma ma tùy tiện giẫm lên?
“Trầm ma ma đừng vội đắc ý mà ngôn ngữ không đúng mực! Cho dù Cát phủ có uy phong thì cũng phải nhờ hoàng tộc Niếp thị mới được xem là danh chính ngôn thuận, nếu không thì vì sao Cát Thái phó của Cát phủ phải tìm đủ mọi cách để lấy Bản cung? Nhưng ngay cả Cát đại nhân còn phải giả vờ trước mặt người khác, tuyệt đối không dám duỗi tay ra chỉ vào Bản cung mà nói, không ngờ ma ma còn lớn hơn chủ tử của Cát phủ! Ta có lời khuyên dành cho ma ma, cho dù Cát phủ một lần có hai vị thiên tử, thân phận của ma ma cũng chỉ là hộ tịch nô tài ti tiện, đừng hồ đồ nhất thời mà tự nâng thân phận, quên đi bổn phận của mình!”
Nghĩ vậy, nàng khẽ cười khổ, lúc trước dùng lời lẽ chính nghĩa an ủi Bát hoàng tỷ, thì ra nếu thật sự rơi xuống đầu mình thì không thể dễ dàng như lời đã nói… Nếu sự sắp xếp bên phía Lang Tây Vương đã không như dự tính, thì nàng cũng chỉ có thể chết. Nàng chậm rãi cắn lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: Đêm tân hôn Vĩnh An công chúa chết trên giường Cát đại nhân, không biết vị Cát đại nhân này sẽ dùng bao nhiêu tâm tư để xử lý đây?
Cát Thanh Viễn không phát hiện sự khác thường của người đẹp dưới thân, khó nhịn cúi đầu, chuẩn bị giật cái yếm, đột nhiên bên ngoài có người bối rối gõ cửa: “Thái…Thái phó, việc lớn không xong rồi!”
Đáng tiếc Cát đại nhân trong phòng là tên đã lên dây, lập tức nhíu mày nói: “Đồ khốn, xảy ra việc gì mà phải quấy rầy động phòng?”
Người ngoài phòng run run nói: “Có… có người công thành rồi!”
Chỉ một câu này, Cát Thanh Viễn ngồi bật dậy trầm giọng hỏi: “Là binh mã của phiên vương nào?”
Kẻ báo tin bên ngoài run khẽ, muốn khóc, giống như cảm thấy lời mình muốn nói rất vớ vẩn: “Là… là một đám ăn mày!”
Lông mày Cát Thanh Viễn nhíu chặt, thuận tay cầm dây đỏ buộc tay chân của giai nhân lại, cầm quần áo đi ra. Niếp Thanh Lân trên giường khó chịu vặn vẹo thân thế, nhưng trong lòng lại đảo quanh: Lẽ nào…
Sau khi Cát Thanh Viễn ra khỏi động phòng, mang theo mấy tướng quân vội vàng cưỡi ngựa lên tường thành. Đứng ở đầu tường chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn ở xa, không biết bao nhiêu quân đội đang xông đến vây quanh kinh thành.
Quân đội tới gần thành giằng co với binh mã Lang Tây Vương, chẳng phải là một đám đông ăn mày thối sao? Toàn một đám quần áo nát, chân đầy bùn, cũng không biết đời này đã tắm rửa qua chưa. một cái cờ lớn dính bùn được một người cầm cuốc giơ lên, cố gắng đón gió, cố gắng lắm có thể nhận ra được chữ “Vệ” trên đó. một cơn gió lớn thổi qua, khí chất trên người một tên cái bang không sạch sẽ cũng đón gió, loại tanh hôi này lại có một khí chất rất riêng.
Lại nhìn tên cầm đầu đám ăn mày thối, có phong phạm của bang chủ cái bang!
Tóc dài rối tung, trên thân không một mảnh vải, bùn nhão trên người như bị mồ hồi rửa qua để lại vết bẩn. cái quần trắng dưới thân bị nước bùn nhuộm nhìn không ra màu sắc ban đầu, hai chân không đi giày, có thể coi là thế, nam nhân mắt phượng điều khiển ngựa, mắt lạnh lùng ngạo nghễ trừng lên, tay cầm trường đao, giống như nguyên soái mặt áo giáp vàng, nhìn tinh binh lương tướng Lang Tây Vương đang sẵn sàng đón địch, cười lạnh rồi lớn tiếng nói: “Quan thủ thành hãy xưng tên, thấy binh mã bản Hầu lại không mở cửa, khi mở được cổng thành sẽ chém đầu các người, tế quân kỳ của Hắc Kỳ Quân ta!”
Cát Thanh Viễn cảm giác tâm mình chìm đến tận đáy, rốt cuộc đã sai sót ở đâu?
Tuy người đến mặt có bùn, nhưng cho dù liếc hắn vẫn nhận ra, người đến lại là yêu Giao đại nhân vốn nên táng thân trong biển nước mênh mông ở Lễ huyện!