Giấc Mộng Đế Vương
Chương 65 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Nguyễn công công vừa ra khỏi nhà lao đang đứng ở cửa cung sửa sang lại mũ nón, đã nhiều ngày kinh tâm động phách khiến vị thái giám này sợ tới mức gần như thần hồn nát thần tính mà trông gà hóa cuốc. Thái phó chỉ hơi thanh thanh cổ họng là tay Nguyễn công công đã run bắn cả lên, làm rớt cả mũ trên đầu, may nhờ có tiểu thái giám bên cạnh đỡ cho, nếu không thì đã mềm nhũn ngồi bệt dưới đất rồi. Đợi sau khi hắn hốt hoảng quét mắt khắp bốn phía, xác định chắc chắn không phải là muốn bắt mình, thì mới có thể hơi hơi định thần lại, nhét trái tim đã tọt tới tận cổ họng vào lại trong ngực, vội vàng đi vào chính điện. Lúc ngẩng lên nhìn thì lại choáng váng mặt mày.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân của Thái phó hôm nay lại vô cùng xơ xác tiêu điều, mắt phượng khẽ liếc, trừng mắt ngoan độc nhìn công chúa. Mà vị công chúa kia có lá gan cũng thật lớn, bị Thái phó trừng như vậy mà vẫn có thể vểnh cái cằm nhọn của mình lên, còn trên vẻ mặt thì thể hiện rõ ràng khí thế hiên ngang lẫm liệt không màng sinh tử!
Ai u, chắc là Vĩnh An công chúa này ngây người trong miếu am lâu quá rồi, nhất định không biết Thái phó có biệt tài chém đầu người như xắt khoai tây, vô cùng gọn gàng tàn nhẫn! Vậy mà công chúa vẫn có thể không biết sống chết trừng mắt nhìn lại Thái phó như vậy, cũng không suy nghĩ lại một chút tình cảnh của mình. Sau khi tin đồn Thái phó bị táng thân ở Lễ huyện được tung ra, lại có thể tuyệt tình gả bản thân mình cho tên Cát Thanh Viễn kia như vậy, còn bái thiên địa rồi vào động phòng... không biết là đã vứt những ân sủng khi xưa của Thái phó đại nhân đi đâu nữa!
Một cái nón vừa to vừa xanh mơn mởn lại lộ liễu như vậy, ai mà dám đội lên đầu Thái phó cơ chứ? Ấy thế mà lại có vị công chúa không biết sống chết này. Thái phó không để tâm đến những hiềm nghi trước kia mà đón nàng hồi cung, vậy mà bây giờ lại có chuyện gì mà chọc Thái phó bực bội như vậy?
Nhưng mà những chuyện nam nữ thế này, khi lên triều đình vẫn nói một là một, hai là hai, tuy Thái phó đã lớn tiếng gọi người đem bắt công chúa giam vào thiên lao, nhưng những người phía dưới đều chần chờ không động.
Thái phó thấy mình đã kêu to như vậy, mà cái tiểu lười biếng kia vẫn cứ mang một bộ dạng xem mọi thứ chỉ như là nước chảy mây trôi, cho nên hoàn toàn nổi trận lôi đình. Nhưng khi thấy thị vệ lên tiếng trả lời rồi vươn tay định chạm vào công chúa thì lại hung hăng trừng mắt bọn họ, sau đó kêu Đan ma ma mang theo cung nữ áp giải công chúa vào thiên lao.
Cái này thì Nguyễn công công có thể hiểu rõ ràng. Thảm rồi! Đây chính là xích mích cãi nhau kéo đến tận trong thiên lao. Chỉ sợ là tối nay nhóm quan giám ngục trong thiên lao sẽ phải lâm vào tình cảnh gà bay chó sủa rồi...
Quả nhiên, sau khi công chúa bên kia không nhanh không chậm đi theo Đan ma ma ra khỏi Phượng Sồ cung, chỉ thấy Thái phó nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy yếu kia, mơ hồ có thể nghe được âm thanh kèn kẹt phát ra, sau một lúc lâu điều chỉnh hơi thở mới có thể khôi phục lại tư thế tiên nhân một lần nữa, mở miệng nói: “Nguyễn công công.”
Nguyễn công công vội vàng chạy bước nhỏ qua, gập nửa người chờ Thái phó phân phó.
“Cát tặc làm loạn triều cương, mấy ngày nay trung thần lương tướng bị tống vào thiên lao cũng không ít, muốn chỉnh đốn lại triều cương cần phải có một chút thời gian, để phân biệt ra những trung thần gian thần trong triều. Nhưng trong đoạn thời gian này cũng không thể để cho hiền thần bị ủy khuất. Lát nữa ngươi mang theo nội thị thái giám, đi thiên lao thay đệm chăn mới, không được quá cứng, đổi sang mấy chăn đệm mềm mại chút thì mới không làm bị thương da thịt, còn nữa... nơi đó âm khí dày đặc, đốt thêm một chút địa long để sưởi ấm. Rồi mấy người bị bệnh nặng dơ bẩn kia, kêu ngục tốt cách ly họ ra nhanh một chút, đừng để chỗ đó bị nhiễm khí bẩn... Cho thêm một chút trầm hương mùi hoa nhài nữa, còn cả thức ăn nước uống... Điều ra một người thử thức ăn trước, tránh cho có người muốn hại mấy trọng phạm trong lao,”
nói đến đây, Thái phó đột nhiên nhíu mắt lại, đặc biệt dặn công công: “Bản Hầu đối xử bình đẳng, phạm nhân trong thiên lao đều được hưởng đãi ngộ này, đừng khiến người khác nghĩ lệch đi, tưởng bản Hầu đặc biệt chiếu cố hắn!”
Lỗ tai Nguyễn công công vểnh lên học thuộc lòng toàn bộ những phân phó này, nghe đến một câu cuối cùng thì cảm thấy khổ sở trong lòng: Toàn bộ phạm nhân trong thiên lao, ngoại trừ vị kia là có da mềm thịt mịn ra, còn có ai có thể bị thương chỉ vì chăn hơi cứng một chút? Mà Thái phó tự lừa mình dối người như vậy, lại còn không cho ai nghĩ sai lệch, mấy chuyện trong cung bây giờ, thật sự là càng ngày càng khó làm...
Thiên lao của Đại Ngụy nằm ở thành Bắc Giác, là nơi có binh lực đông nhất trong thành, thiên lao này được xây dựng ở dưới binh doanh, là một cái động rất lớn, là nơi giam giữ trọng phạm, chỉ cần đi vào thì sẽ có rất ít cơ hội còn sống.
Cho nên khi vào thiên lao, xông thẳng vào mũi là mùi âm u ẩm ướt cùng khí bẩn khiến người ta phải nhíu mày.
Thật sự là giống như đào núi ở Lễ huyện nhiều quá, đào đến nỗi trong đầu hỗn độn! Từ trước đến nay bé con này vẫn luôn khiến mình chướng mắt. Nhớ lúc xưa, nàng thà rằng vào sơn miếu chứ cũng không muốn được mình sủng ái. Tại sao mới chỉ bị nàng kích một chút, đã có thể không lựa lời mà tống nàng vào thiên lao?
Lúc trước, ở thời điểm xảy ra cung biến, đầy một điện ai ai cũng sợ tới mức tiểu ra quần, cũng không hề thấy sắc mặt Long Châu tử kia thay đổi chút nào. Quả thật là không sợ chết. Tiểu tán tiên kia cho dù đi tới nơi nào thì cũng đều mang dáng vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh, cho dù có vào thiên lao thì chỉ sợ cũng không thể chế trụ nàng hay khiến nàng chịu thua!
Chỉ là đêm hôm qua vừa mới được thỏa mãn ước nguyện, đũng quần buộc chắt bấy lâu giờ mới được thư giãn ra một chút. Nhưng mà bây giờ lại tống nàng đến nơi đó, nếu như nàng vẫn không chịu, vậy chẳng phải là mình sẽ bị nghẹn đến chết hay sao? Quả đúng là mua dây buộc mình, làm sao mới kết thúc được đây?
Bộ dạng vờ như không có việc gì, nói bóng gió hỏi Nguyễn công công tình hình ở thiên lao, nhưng sau đó sắc mặt Thái phó đại nhân vẫn không khá hơn. Nhưng mà Thái phó đâu phải là người như vậy? Sau hôm nay lại rối rắm lâu như thế? Trằn trọc chịu đựng trên giường đến tận đêm khuya, sau đó đột nhiên đứng dậy, trên người mang đầy hào khí. Vụ án Cát thị mưu nghịch này có rất nhiều điểm đáng ngờ, sao có thể lãng phí thời gian, đương nhiên là cẩn phải tỉ mỉ thẩm vấn “tội phạm quan trọng” thì mới được.
Nghĩ ra được lý do vô cùng đàng hoàng này, Thái phó đại nhân nhật lí vạn ky* gấp gáp suốt đêm đột kích thiên lao.
*Chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm, hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Chờ đến khi hắn vào gian số một chữ thiên, nơi này từ lâu đã không còn là nơi giam giữ nữ tù nhân. Dưới ánh đèn lay động hắt lên vách tường, chỉ thấy bên trong thanh gỗ, bé con kia đang nằm ngủ say.
Thật đúng là một kẻ không tim không phổi, ở cái nơi u ám như thế này mà còn có thể ngủ say như vậy. Khẽ vung tay, ra lệnh cho mọi người đi theo đều lui ra ngoài, sau đó Thái phó đẩy ra cửa lao không bị khóa lại, nhẹ nhàng bước vào.
Dưới lớp chăn đơn hơi mỏng kia chính là người mà hôm qua hắn vừa mới hung hăng yêu thương, thậm chí còn ngọt hơn vài phần so với trong tưởng tượng của hắn, chỉ cần dính vào thì không thể dứt ra, giống như bị trúng mê dược vậy. hắn như muốn nàng hết lần này đến lần khác, khiến cho mỗi một chỗ trên người nàng đều phải lưu lại mùi hương hơi thở của hắn, để chiêu cáo cho toàn bộ người mơ ước Long Châu tử này biết, đây chính là nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu hắn! Mấy bọn chuột nhắt kia có muốn nghĩ cũng nghĩ không được!
Nghĩ vậy, những khao khát chưa được thỏa mãn lại tập trung trong lòng. Ánh mắt Thái phó đại nhân thâm trầm, nghiêng người nằm cạnh nữ tử yêukiều kia, định đưa tay dò vào bên trong vạt áo của giai nhân.
Nhưng đúng vào lúc này, giai nhân đang nhắm chặt mắt như là đang ngủ kia đột nhiên nắm một vật nhọn, mạnh mẽ đâm vào ngực nam nhân ở sau lưng. Thái phó đại nhân đang tâm viên ý mã, không hề phòng bị với giai nhân, cũng không nghĩ rằng Long Châu Tử đột nhiên chống lại, tuy rằng đã trốn đi theo quán tính, nhưng vẫn bị vật nhọn cắt qua một bên khuôn mặt tuấn tú.
“Niếp Thanh Lân! Nàng thật đúng là đã ăn tim gấu mật hổ rồi!” Thái phó cảm thấy trên mặt đau xót, đưa tay lên sờ, vậy mà lại bị chảy máu!
Ở trên chiến trường chém giết lâu như vậy, nhưng số lần hắn bị thương cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng thoáng cái lại bị tiểu nhân nhi mảnh mai yếu đuối này phá tướng, còn đâu là thể diện chiến thần?
Niếp Thanh Lân nhìn khuôn mặt tuấn tú dữ tợn của Thái phó đại nhân trước mắt, nắm chặt cây đinh mà nàng đã cố sức dùng ngọn đèn cạy lên từ trênnền nhà, trợn tròn mắt, tặc tử càn rỡ vào đêm khuya đây sao?