Giấc Mộng Đế Vương

Chương 8 :

Ngày đăng: 18:14 30/04/20


Hả? Cái này...



Niếp Thanh Lân không lập tức hiểu được ý tại ngôn ngoại sâu xa của Vệ Thái phó, suy nghĩ một chút, tóm lại là: “Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, mỗi mông ngựa là vững như tường đồng”, liền lựa lời mà đáp: “Phong thái của Thái phó năm đó chấn động lục cung, muốn không chú ý thật là rất khó!”



thật ra đây đều là thật, năm đó chỉ cần Tiên hoàng mở tiệc chiêu đãi quần thần, thì hậu cung lập tức vui như ăn tết, nên biết rằng dự tiệc sẽ có Vệ Lãnh Hầu đại nhân “đẹp tựa Phan An” xuất hiện, các vị nương nương, công chúa, cung nữ đều rất háo hức.



Mỹ nam luôn khiến người ta nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, nhất là dáng vẻ ung dung cất bước kia, giữa đám thần tử không phát tướng thì cũng râu ria xồm xoàm, tóc thưa đầu hói đó, quả là quá xuất chúng rồi.



Còn nhớ hội ngắm hoa năm đó, người còn nhiều hơn cả hoa, khi đó nàng là một đứa bé lùn tịt, lại là hoàng tử bị bỏ rơi, cho nên nàng ngồi rất xa, nhìn thấy đâu đâu cũng là mũ quan thật cao, đầu tóc đen thui, danh hoa hiếm có mười năm mới nở một lần dù chỉ muốn liếc mắt nhìn một cái cũng khôngđược.



Nếu đã không ngắm được hoa, cũng không thích nhìn một đám lão già say xỉn mặt đỏ phừng phừng, đương nhiên là sẽ ngắm chỗ thuận mắt nhiều một chút, cộng thêm mấy ngày nay mẫu hậu cứ luôn nói điệu bộ của nàng không có khí khái nam nhi, nên không khỏi muốn học hỏi mỹ nam như Vệ Lãnh Hầu một chút.



Bởi vì rất hiếm gặp, khó tránh phải quan sát kỹ hơn một hút, khi đó chỉ thấy ngay cả khi Thái phó uống nhiều rượu, tư thế nhíu mày chống trán vẫn luôn xuất chúng, chả trách đám nữ quyến nhìn qua đều đỏ bừng hai má.



Chỉ là bây giờ nàng mới biết, ngay cả khi vung đao giết người, Vệ Thái phó cũng đầy tao nhã! Đáng tiếc vẻ tao nhã này, dù có đầu thai thêm lần nữa, biến thành nam nhân thật sự cũng không học nổi!



Aiz, sao Thái phó ngài lại sa đọa đến mức này? Bảo chúng nữ tử chốn thâm cung nên gửi gắm tâm hồn ở đâu đây? Phỏng chừng hiện nay, những hồng nhan trong cung kia khi nhìn thấy vị Vệ Phan An này, sợ rằng sẽ chỉ bị dọa đến đỏ mắt mà thôi!



Vệ Thái phó căn bản không ngờ tiểu Hoàng đế lại không biết xấu hổ mà thừa nhận như thế, lửa giận nhất thời dâng lên.


Thái phó lấy từ trước ngực ra một chiếc khăn lụa, lau lau miệng mũi bám chút khói đen do bị than hun, sau đó vứt cho Nguyễn công công đứng dưới xe ngựa, “Ba năm? không lâu nhưng cũng không tính là ngắn, phép tắc cung phụng trong cung, hẳn ngươi phải rõ. Đám Nội thị phủ ngu ngốc bại hoại kia lại dám dùng chút mánh khóe dối trên gạt dưới. Nếu để người ngoài biết được, sẽ cho là Bản Hầu khắt khe với Thánh thượng. Đám nô tài vô dụng thì không cần giữ lại, nên phạt đánh đến chết, mong Nguyễn công công cứ theo đó mà làm...”



nói xong, liền buông rèm xe xuống, nghênh ngang rời đi, để lại Nguyễn công công vẫn đang cầm chiếc khăn đã bị nhuộm đen kia, tuôn mồ hôi lạnh trong gió rét.



Hôm nay trận gió đen nào thổi qua vậy? Nguyễn công công không bị thổi trúng, nhưng đám nô tài trong Nội thị phủ rốt cuộc đã bị đuôi phượng quét sạch rồi.



Hôm đó, trong Nội thị phủ tiếng kêu rên đầy trời, âm thanh gậy gỗ quất vào da thịt vang liên tiếp, ra ngoài bằng cáng, ít nhất cũng bảy tám người.



Cũng trong đêm đó, hơn mười rương than trắng thượng hạng cộng thêm lò đốt không khói được đưa đến tẩm cung Hoàng đế, thêm vào đó còn có chăn nệm đồ trang trí mới tinh. Tổng quản Nội thị mang đồ tới cúi đầu khom lưng nói với An Xảo Nhi, đại loại là: đã muộn rồi, những vật lớn hơn ngày mai sẽ được đưa tới, mong An cô nương thứ tội….



Chỉ một loáng sau tẩm cung đã thay gương mặt mới. Tiểu Hoàng đế nằm trên chăn nệm mới được đưa tới, cảm thấy dưới thân mềm mại trơn láng đến nỗi nằm xuống rồi không muốn đứng dậy nữa.



Nhớ đến bữa tối khi nãy, bàn bày đầy các món ăn, Niếp Thanh Lân cau mày nghĩ, bỗng nhiên số lượng món ăn tăng thêm mà sắc hương đều đủ cả, chắc đám đầu bếp Ngự thiện phòng không còn thương nhớ Tiên hoàng nữa, cuối cũng cũng bước khỏi đau thương, nhưng số lượng nhiều thế này lại khiến người ta sợ mà không dám động đũa.



Làn gió răn dạy thói xa hoa của Thái phó còn chưa tan, thì nô tài bên dưới đã làm ra việc quái đản thế này, chẳng phải là muốn đẩy nàng vào tội ham ăn ham uống sao?



Đám cẩu nô tài này thật là khinh người quá đáng!



Ngửi mùi thơm hoa quả dễ chịu lan tỏa trong không khí, thoải mái lăn vài vòng trong tấm chăn mềm mại, Niếp Thanh Lân ngậm ngùi than thở: Làm một Hoàng đế khiêm tốn tiết kiệm, thì ra lại khó đến vậy!