Giấc Mộng Đế Vương
Chương 92 :
Ngày đăng: 18:15 30/04/20
Bên tai từng cơn gió lạnh thổi tới, trên thảo nguyên rộng lớn hiện nay chỉ có ba con ngựa, một nam nhân đang bị thương, hai thiếu nữ cùng với mộtđứa bé sơ sinh vẫn đang ngủ say tới mức phun bong bóng trong lòng mẫu thân, đối với khẩu vị bầy sói mà nói đây chính là bữa ăn tối từ trên trời rơi xuống, vừa vặn béo gầy vừa đủ.
Niếp Thanh Lân thầm nghĩ: không chừng phải bỏ mạng tại đây rồi! Chỉ là sợ liên lụy tới gia đình Trương đại ca, chỉ hy vọng răng nanh của bọn sói này đủ sắc, không cần chịu nhiều đau đớn.
Ngay lúc bầy sói không ngừng tiến tới, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng vó ngựa cùng với tiếng kêu hùng hậu của nam nhân: “Trứng gà! Trứng gà...”
Thanh âm vang vọng dưới bầu trời đêm yên tĩnh, truyền vào tai Thanh Lân giống như đang ở sa mạc lại có thể gặp được dòng suối mát trong, nàng gấp gáp kêu to: “Ta ở đây!”
Nghe thấy tiếng hét, bầy sói bắt đầu nhe răng nhếch miệng, bọn thú biết rõ phía sau có viện binh đã tới cứu, sao còn có thể thả miếng thịt béo đã đến ngay miệng? Ngay lập tức hướng Niếp Thanh Lân vồ tới.
Xa xa người ngựa chưa tới, sói đói đã tới trước, đúng lúc thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Trương Thị Ngọc vừa mới tỉnh lại nhào tới nằm che chắn bảo vệ công chúa, liền bị sói đói cắn ở lưng. Mắt thấy sói đầu đàn đã tấn công, tức thì bầy sói phía sau cũng rục rịch chuẩn bị xông lên. Đúng lúc này, hàng chục mũi tên lửa bắn tới đẩy ngã bầy sói.
Vệ Lãnh Hầu đi trước, chạy thẳng về hướng này, chiến mã hung dữ thành tánh, thấy bầy sói không sợ liền giương vó đá bay hai con phía trước, Thái phó đại nhân bay lên vừa vặn đáp xuống bên người mà ngày đêm thương nhớ, giơ tay chém giết ba con đang bổ nhào ở phía sau, nhìn người nam nhân đang nằm đè lên người công chúa, thầm nghĩ: Chỗ này vẫn còn 1 con!
Nhấc chân liền đá Trương Thị Ngọc phía sau lưng máu thịt lẫn lộn qua một bên. Sau đó xoay người ôm lấy công chúa, bàn tay lau đi vết máu trênkhuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện công chúa không bị thương chỉ là máu sói bắn lên mặt liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng đã chết trong bụng sói, không ngờ Thái phó giống như vị thần xuất hiện trước mắt đang ôm nàng, Niếp Thanh Lân nhất thời mừng rỡ khôn xiết, kích động ôm lấy cánh tay Thái phó, tình cảm mãnh liệt mênh mông như thế này đã đem mỏi mệt nhiều ngày nay tan biến, Thái phó cũng ôm thật chặt thân thể mềm mại ấm áp trong lòng như muốn khảm vào trong ngực. Mà thị vệ phía sau cũng đuổi tới bảo hộ chủ tử ở bên trong, liên tục chém giết sói đói.
Ưóc chừng bầy sói bị chém giết chỉ còn lại mười con. Vệ Lãnh Hầu ôm lấy Niếp Thanh Lân muốn đem nàng đặt trên lưng ngựa, đúng lúc này, Niếp Thanh Lân lo lắng nhìn Trương Thị Ngọc đang nằm bất động trên mặt đất, thấp giọng nói: “Thái phó, cứu Trương thái y...”
Lo lắng trong lòng Thái phó trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đúng là âm hồn không tan, chết cũng không xong, mạng cứng thật!” nói xong trong tiếng khóc nỉ non của đứa bé trong lòng Xảo nhi xoay người lên ngựa, ôm chặt Niếp Thanh Lân vào lòng, giục ngựa chạy không ngừng về quan ải quan trọng là Thanh Long quan.
trên thảo nguyên sát khí rất mạnh, nếu đã tìm được tiểu Long Châu chạy về nhà trước rồi nói sau.
đi tới cửa sau Thanh Long quan, thủ vệ cửa thành tướng quân sớm biết tin tức đã mở cửa thành đón đoàn người Thái phó đại nhân trở về.
Trương Thị Ngọc thương thế nghiêm trọng được đưa đến y quán chữa trị, mà Thái phó lại ôm công chúa vào trong phòng nghỉ đã được tướng quân phủ sắp xếp sẵn ở Thanh long quan.
Nhưng sự ham muốn hung mãnh cuồng dại kia nhất định sẽ dọa cho bé con vừa mới trải qua trận sinh tử trở về. không đành lòng hỏi, không đành lòng nghe kể kiếp nạn xảy ra như thế nào. Chỉ đợi thời gian dày vò đó chậm rãi qua đi, mình ôn nhu đối đãi mới có thể làm cho nàng quên đi, đến lúc đó, hắn chắc chắn sẽ làm cho nàng quên hết cơn ác mộng ở Bắc Cương, còn có cái tên chết tiệt Cát Thanh Viễn kia! Dùng bản lĩnh và sự dũng mãnh trên giường của mình để chứng minh trong trời đất bao la này chỉ có Vệ Lãnh Hầu hắn mới là tướng công xứng đôi với nàng!
Xử lý mật hàm, lại phái thuộc hạ đi mật thám, Vệ Hầu đứng ở trong thư phòng, mở ra hộp gấm trên bàn, bên trong chỉ là cái yếm đỏ, đây là đêm qua lúc hắn vụng trộm vào phòng giai nhân tranh thủ trộm lấy, mỗi đêm, hắn đột nhập vào khuê phòng nàng vụng trộm khẽ hôn vài cái trên khuôn mặt mềm mại ngọt ngào kia. Nhưng đêm qua lúc hắn chạm vào môi nàng, lại phát hiện trên mặt nàng ẩm ướt một mảnh, không biết đang mơ thấy gì lại đau lòng rơi lệ như vậy, miệng liên tiếp nói “Đừng...”
Chỉ thấy ruột gan như đứt từng khúc, gắt gao ngồi ở trên giường, thực hận không thể hung hăng đánh bản thân, vì sao lúc trước lại không đề phòng, làm cho bảo bối yêu nhất bị khổ sở!
Đầu ngón tay khẽ chạm, cái yếm mềm mại tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể, Vệ Hầu nằm trên giường nhẹ nhàng đưa lên ngửi mùi thơm trên đó, nghĩ đến cái yếm mỏng ở trên chỗ mềm mại cao ngất kia, một dòng nhiệt nóng bỏng như muốn phun trào. Mấy ngày tích góp từng tí một đang sục sôi như núi lửa sắp nổ tung, không thể ngăn cản, chỉ mở rộng dây lưng đem cái yếm kia nhét vào trong người, chuẩn bị làm việc càn rỡ chỉ trai tơ mới lớn mới làm chuyện này.
Vừa đúng lúc một trận gió mạnh thổi qua, cửa thư phòng bị gió thổi ken két một tiếng mở ra. một vị giai nhân đứng ở trước cửa, tựa hồ chuẩn bị xoay người đi, đến khi thấy rõ tình hình trên giường, hai mắt liền khẽ trợn to, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Thái phó vốn không biết xấu hổ quen rồi, việc thi triển công phu đa dạng trên giường chưa từng thấy hắn đỏ mặt hay xấu hổ lần nào. Nhưng đột nhiên "bị bắt gian tại giường" cùng với cái yếm như thế này, trên gó má ửng đó hiếm có, cảm thấy đúng là nghẹn lời không thể giải thích, chỉ có thể chậm rãi đem "vật gây tội ác" nào đó lẳng lặng kéo ra.
Khi thấy rõ cái yếm đã thấm ướt một mảnh, càng nổi bật sắc đỏ kiều diễm, chỉ có thể luốn cuống mắng một tiếng: “không biết xấu hổ!” Vừa nói vừa cuống quít đem cửa thư phòng đóng lại, xoay người rời đi.
Thái phó làm sao chịu được, ném cái yếm đi, vươn tay liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của công chúa, đem nàng kéo vào thư phòng, lại hướng về phía An Xảo nhi đứng ở bậc thang nói: “Đứng xa một chút, bản Hầu cùng công chúa có chuyện quan trọng cần thương lượng!”
Niếp Thanh Lân bị kéo vào khuôn ngực nóng bỏng, chỉ cảm thấy trong thư phòng vốn dày đặc mùi xạ hương chưa tan hết, hít một cái đã cảm thấy yết hầu nóng lên.
Nhớ tới người nam nhân này lúc thảo phạt ở Nam Cương, từng viết thư yêu cầu mình gửi y phục trong của mình, khi đó chỉ cảm thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc là không suy nghĩ cẩn thận hắn muốn làm gì, hôm nay trời vừa sáng, An Xảo Nhi có lầm bầm bảo sao lại thiếu mất một cái yếm, vốn cho rằng là do Xảo nhi sơ ý làm mất, hiện tại mới hiểu được, thì ra đã bị gã phóng đãng này trộm mất để làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
“Trứng gà ngoan, đừng sợ, ta thật sự nhịn không được, nàng hãy thả lỏng nhắm mắt lại, ta sẽ làm nhè nhẹ thôi, được không” nói xong, liền khôngngừng hôn lên đôi môi ngày đêm thương nhớ.
Đợi đến trận mưa hôn vừa dứt, Trứng gà đã bị đặt ở trên giường, hai má đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, thử hỏi, người nam nhân nào có thể ngăn cản được sức hấp dẫn này?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuồng: Xin hỏi lúc ngươi ở dưới đũng quần Thái phó đã trải qua mạo hiểm nào?
Cái yếm đang đợi giặt: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...