Giấc Mộng Đế Vương

Chương 95 :

Ngày đăng: 18:15 30/04/20


Nhìn thấy là Thái phó đại nhân, Niếp Thanh Lân vội vàng muốn cầm tấm chăn nhỏ che lại thân thể quần áo không chỉnh tề: “Thái phó không phải nóicông vụ bận rộn, nhiều ngày nay không thể hồi phủ tướng quân sao?” Nếu như không phải nghe Đan ma ma nói hắn không quay lại, nàng cũng sẽkhông có gan làm loạn sáng sớm cởi quần áo bôi hương cao.



“Vội vàng xử lý xong, liền trở về làm bạn với công chúa, tránh cho công chúa cô đơn lạnh lẽo lại nảy ra những ý nghĩ không hay.” Niếp Thanh Lân thấy lời này rõ ràng là đang nói đùa, nhưng Thái phó lại tỏ vẻ nghiêm trang, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng căng như mặt trống, thấy công chúa vẫn vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào trong trốn, bàn tay to dùng sức kéo đuôi chú cá nhỏ trơn tuột này ra ngoài.



Niếp Thanh Lân chống đỡ trước ngực cường tráng của Thái phó đại nhân vội vàng hô: “một lát nữa phu nhân tướng quân tới tìm Bản cung có chuyện cần bàn luận, thỉnh Thái phó đừng làm càn...”



Nhưng miếng thịt thơm đã vào tay há có thể buông tha?



Bàn tay to khẽ lật, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức chuyển xuống bên dưới, sau đó bôi lấy dầu thoa thơm ngát, cởi áo ngoài, nằm đè lên. Những lời bậy bạ mà con nhóc xấu xa này nói đêm qua, dám đem tên khốn kiếp không lên được mặt bàn là Cát Thanh Viễn tuyển chọn vào hậu cung, Thái phó đại nhân cảm thấy cơn ghen đang dâng trào, cảm thấy phải dùng thêm chút sức lực mới có thể thể hiện ra bản lĩnh của mình, cắt đứt ý nghĩ xằng bậy “lật thẻ bài sủng hạnh” của nữ tử dạy mãi mà vẫn không thông “Nữ Giới” này!



Kết quả Thái phó đại nhân không hề nương tay, một đường thúc ngựa điên cuồng, khiến giường vang, đất rung núi chuyển, công chúa Vĩnh An tiếng kêu đứt quãng, thẳng đến khi cho nàng hiểu được sau khi hưởng dụng qua “trước nửa đêm”, thì sẽ không còn phúc để tiêu thụ phần từ “nửa đêm về sáng”.



Nhưng có người nào đó bụng dạ không được rộng lớn cho lắm, chiếm hết tiện nghi còn hẹp hòi ích kỉ, đến khi xong việc, Thái phó lộ ra cánh tay cường tráng, dựa vào trên giường, dáng vẻ vẫn còn như cảm thấy chưa được thỏa mãn, nghiêm trang giáo huấn công chúa: “Công chúa tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có ý nghĩ kỳ lạ mà nổi lên lòng tham, trải nghiệm chuyện trên giường nhiều cũng sẽ khiến thân thể mình bị thương, đừng vì gian dâm mà đục khoét sức khỏe, ảnh hưởng không tốt đến bản thân.”



Niếp Thanh Lân tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng vẫn biết cái gì gọi là “ăn miếng trả miếng”, cái miệng nhỏ nhắn thở gấp nhíu mi, tức giận nói: “Thái phó cũng biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể, tuổi tác đã lớn, cũng không biết tiết chế lại...”



Nếu là bình thường nói giỡn như vậy, có lẽ Thái phó đại nhân chỉ thâm thúy nhếch mắt phượng lên, khóe môi nở nụ cười xấu xa dùng thân thể hung hăng xử lý nàng. Nhưng hôm qua đêm dài không người bên cạnh, Thái phó ở trong quân doanh xử lý công vụ trong lúc rãnh rỗi, nhìn hơi nước trà lài ấm áp bốc lên trong cốc, soi mình trong nghiên mực trong vắt đặt trên án thư, tỉ mỉ so sánh mình với “Cát tài tử” kia một phen, nhìn tới nhìn lui, nhìn cả xuôi lẫn ngược cũng thấy mình không hề thua kém tên kia ở chỗ nào, nhưng luận về tuổi tác lại không có cách nào ép xuống nên để thua Cát tặc kia một bậc, hơi hơi rơi xuống thế hạ phong.



Tuy rằng tuổi tác hiện giờ chính là thời điểm sung mãn của nam nhân, vóc người khí phách đều hùng vĩ oai phong, nhưng nghe thấy suy nghĩ của công chúa đang độ tuổi xanh mướt trong lòng muốn tìm nam nhân trẻ tuổi. Cho dù nuốt cả bình trà lạnh, cũng khó dập tắt đố kị trong lòng.



hiện tại nghe Trứng gà ghét bỏ mình “lớn tuổi”, đúng là chọc hắn tức đến nổ phổi, đem chú cá nhỏ còn chưa hết mồ hôi kéo vào trong lòng, mười ngón tay tung bay, bắt đầu sử dụng thủ đoạn bức cung khuê phòng, rốt cuộc đã làm cho Trứng gà rơi lệ, khóc lóc xin tha...



Thời gian làm chuyện bừa bãi dần dần trôi qua, đợi cho Thái phó buông tha xuống giường thì đã gần giữa trưa. Niếp Thanh Lân nằm trên giường lười biếng nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Đan ma ma vào hầu hạ rửa mặt, sau đó lại lần nữa bôi phấn chải tóc chỉnh tề, mới nghe Đan ma ma nói: “Cố phu nhân khi nãy sai người tới bẩm báo, nếu công chúa đã rảnh, nàng vẫn đang ở trước sảnh chờ công chúa cùng nhau dùng trà.”



Thưởng trà sáng sớm là chuyện đã bàn từ trước. Niếp Thanh Lân lại bị Thái phó càn quấy nhất thời không thể phân thân, thiếu chút nữa đã quên mất. không nghĩ tới giờ này chén trà vẫn chưa cạn, phu nhân Cố Tướng quân lại đợi mình một lúc lâu, nghĩ đến nguyên do lỡ hẹn, da mặt nàng có chút nóng lên, liền nhanh chóng thay đổi người quần áo trên người, mang theo ma ma chạy tới sảnh trước.




Nhưng sắp xếp này đến tai Trắc phi Nô Lan thì lại tìm đủ mọi cách để bắt lỗi.



Ngay tại buổi sáng của lễ Tất Khắc Cáp, Trắc phi Nô Lan mang theo hai thị thiếp cùng một đám người, hung hăng chạy vào phòng của công chúa Thiệu Dương.



Khi đó, Niếp Thanh Lân đang cùng hoàng tỷ chơi bài hoa, Trắc phi Nô Lan không hề thông báo đã xông vào phòng, công chúa Thiệu Dương nhìn thấy bị hù tới mức bàn tay trắng nõn run lên, khiến bài hoa trên tay rớt xuống đất.



“Tất Khắc Cáp chính là ngày lễ rất quan trọng của người Hung Nô, thế nhưng phu nhân của tướng quân triều Ngụy lại chỉ chuẩn bị lều trại đơn sơ nhỏbé, chính phi ngài lại nói thân thể yếu ớt không tham gia nghi thức đi quanh trại. Đây không phải là muốn gây tai họa cho Vương gia sao?” Trắc phi Nô Lan vào phòng cũng không thèm hành lễ, chỉ cất giọng lên hỏi như đang xét hỏi tội phạm.



Niếp Thanh Lân ngồi thẳng người, từ từ buông bài hoa đang cầm trong tay, đôi mắt to lạnh lùng nhìn vị Trắc phi kia.



Đan Thiết Hoa vừa từ Bắc cương trở về, cho nên hiểu rõ nội tình cục diện chính trị bên trong Bắc cương, Hưu Đồ Hoành cùng Hưu Đồ Liệt tuy rằng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ duy trì hòa thuận, nhưng hiện tại hai phe cánh lớn của mỗi bên đã bắt đầu xếp hàng chuẩn bị.



Sau khi phụ vương Nô Lan cân nhắc mọi chuyện, cuối cùng vẫn quyết định đứng bên con rể Hưu Đồ Hoành, thực lực của bộ lạc không được coi thường, Hưu Đồ Hoành hiện tại đối với thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhĩ Phiên chính là khách quý cần được tôn trọng, Nô Lan càng lo lắng, nếu như mình sinh ra trưởng tử, mà phu quân lại được phụ vương giúp đỡ ngồi lên ngai vàng của Thiền Vu, như vậy vì để lôi kéo bộ tộc của phụ hoàng, ắt phải lập mình làm Yên Thị, mà công chúa hòa thân nho nhỏ người Hán kia chỉ là ỷ vào thể trạng yếu đuối mà khiến Vương gia nhất thời mê hoặc muốn nếm thử mà thôi, tạp chủng mang hai dòng máu Hán - Hung của nàng ta tuyệt đối không trèo leo lên được ngôi vua của Hung Nô!



Nghĩ tới ngày trước tiểu yêu Thiền Vu ngày đêm quyến rũ mê hoặc Vương gia, khiến cho nàng hàng đêm cô độc thê lương, nghĩ vậy trong lòng Nô Lan không nén được sinh ra một trận oán hận, nếu không phải hôm ấy Vương gia say rượu đi nhầm phòng, mãnh liệt yêu mình một đêm, nhờ vậy mà đãmang thai, may mắn cho nàng nếu không thiếu chút nữa là vô duyên với sự sủng ái của Vương gia. Sau khi mang thai Vương gia đối đãi với mình đãtốt hơn, nhưng vẫn nên phòng ngừa chuyện không may xảy ra, không bằng thừa dịp hiện tại là lúc Vương gia đang bận cho việc đoạt ngôi vị ở bắc cương xa xôi, phải làm cách nào khiến cho vương phi mảnh mai sinh non, tránh cho việc nàng ta thực sự sinh con trai trưởng, sau đó lại dùng thủ đoạn dụ dỗ Vương gia sủng ái.



Lễ đi quanh trại kia thực sự là một tập tục xấu của phương Bắc, ngày hội lại gần thời điểm mùa đông, thời tiết rét lạnh, nếu như phơi bụng trong gió rét đi quanh trại thì thực sự là một khảo nghiệm không nhỏ đối với phụ nữ có thai. Hàng năm, những phụ nữ mang thai có thân thể không tốt vì đi bộ trong gió nên bị cảm lạnh mà sinh non, thậm chí có khi phát sinh thảm kịch một xác hai mạng. Nhưng người dân phía Bắc lại rất dũng mãnh, rất tôn trọng những người sống sót, bọn họ nhất quyết cho rằng nếu không trải qua được hoạn nạn này mà sinh non, thì chỉ xứng với con sơn dương yếu đuối dành cho con sói uy mãnh ăn thịt, trải qua một thời gian dài nhưng tập tục xấu vẫn chưa bị phá bỏ.



Thân thể Nô Lan rất khỏe mạnh, cho dù đang mang thai cũng vẫn kiên trì dùng nước lạnh chà lau thân thể, hiển nhiên không sợ ảnh hưởng gì tới thai nhi. Nhưng công chúa Thiệu Dương thì ngược lại, có lẽ do vóc người nhỏ nhắn, thai nhi lại to lớn bất thường, từ khi mang thai tới nay thật sự rất vất vả, uống thuốc an thai đến bây giờ vẫn chưa thể ngừng lại, nếu như ở trong gió lạnh mà đi bộ vài vòng phụ họa theo nhạc của nghi thức tế lễ, khẳng định sẽ khiến cho nàng ta sinh bệnh.



Nếu như công chúa Thiệu Dương bởi vì nguyên nhân này mà sinh non, như vậy nếu truyền tới tai Vương gia, ai cũng không nói được gì, lại không thể giận chó đánh mèo mà trách cứ Nô Lan nàng. Dù sao người này chỉ là do Vương gia vâng theo ý chỉ của tổ tiên mà cưới, điều này có thể nói lên thân thể cô gái này không xứng sinh con có huyết thống vương tộc Hung Nô. Nếu như cuối cùng nàng ta vẫn không chịu đi, như vậy toàn bộ người trong tộc sẽ biết nữ nhân đại Ngụy được gả tới này xem thường tổ tiên Hung Nô, ở ngày hội thần thánh thiêng liêng chọc giận tới thần linh. Như vậy trong năm nay, cho dù trong bộ tộc có một con sơn dương chết, thì dân chúng cũng sẽ đem việc này đổ hết tội lên người vị Vương phi không chịu làm theo lễ, sau này cho dù Vương gia có dành cho nàng ta bao nhiêu ân sủng, nàng ta cũng đã làm mất hết lòng dân, không đáng để mình bận tâm!



Nghĩ vậy Nô Lan khẽ nhướng mày, hôm nay mới mờ sáng thế mà sương lạnh đã bắt đầu phủ xuống, hơi thở như đông lại trong mũi, miệng, lạnh đến khác thường! thật sự là được thần linh trên cao phù hộ, chỉ cần nàng dùng một chút thủ đoạn, yêu cầu phủ tướng quân đổi doanh trướng thật to, kéo dài lộ trình một chút, để nữ tử của đại Ngụy phơi bụng trong gió, sẽ làm sẩy thai đứa con chưa đủ tháng!