Giải Mã Mê Cung

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Đây là đêm thứ hai liên tiếp Thomas đi ngủ với hình ảnh của Ben ám ảnh trong đầu đầy dằn vặt. Nếu không có thằng bé đó thì mọi chuyện có thể đã khác xa. Thomas gần như tin rằng nó sẽ hoàn toàn hài lòng, hạnh phúc và hào hứng tìm hiểu cuộc sống mới, với mục tiêu trở thành một Tầm đạo sinh, hoặc gần như thế. Nhưng trong thâm tâm nó hiểu rằng Ben chỉ là một phần của hàng đống những rắc rối mà nó đang gặp phải.



Giờ thì Ben đã ra đi, bị Trục xuất vào lãnh địa của bầy Nhím sầu, bị mang tới nơi mà chúng vẫn tha con mồi của chúng tới, và trở thành nạn nhân của bất cứ chuyện gì xảy ra tại đó. Mặc dù Thomas có hàng tá lý do để khiếp sợ Ben, nó vẫn cảm thấy tội nghiệp cho thằng bé.



Thomas không thể tưởng tượng nổi việc bị đẩy ra ngoài theo cách đó, nhưng căn cứ vào những khoảnh khắc cuối cùng của Ben khi thằng bé gào thét, vào nét mặt khiếp đảm của Ben thì nó không còn nghi ngờ về tầm quan trọng của điều luật quy định mọi người không được vào Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Mà ngay cả đám này cũng chỉ được ra ngoài đó vào ban ngày. Ben đã từng bị chích một lần, có nghĩa là thằng bé có lẽ còn biết rõ hơn đa số trảng viên về điều đang chờ đợi mình.



Tội nghiệp thằng bé, Thomas nghĩ bụng. Tội nghiệp.



Thomas nhún vai rồi trở mình. Càng nghĩ về chuyện đó, ý tưởng trở thành Tầm đạo sinh càng bớt hấp dẫn. Nhưng nó vẫn mời gọi Thomas một cách không thể giải thích nổi.



Sáng hôm sau, bình minh chỉ mới chớm xuất hiện trên bầu trời thì tiếng lao động trong Trảng đã đánh thức Thomas dậy khỏi giấc ngủ nặng nề nhất của nó kể từ khi tới đây. Thomas ngồi dậy, giụi mắt, cố làm cho hết váng đầu. Nhưng nó đành bỏ cuộc và nằm xuống lại, thầm mong không bị ai quấy rầy.



Nhưng chẳng được lấy một phút.



Có ai đó đập vào vai Thomas. Nó mở mắt ra và thấy Newt đang cúi xuống nhìn mình. Gì nữa đây? Nó thầm nghĩ.



- Dậy mau, đồ lười.



- Được rồi. Chào buổi sáng. Mấy giờ rồi vậy?



- Bảy giờ rồi, Đầu xanh ạ. - Newt nói, mỉm cười chế giễu. - Chắc tôi phải để cậu ngủ nướng thêm sau mấy ngày cực nhọc vừa rồi.



Thomas lăn mình ngồi dậy, bực bội vì không được nằm thêm vài tiếng nữa.



- Ngủ nướng gì chứ? Các cậu là ai vậy? Một đám nông dân hả? - Nông dân, tại sao nó lại nhớ nhiều về họ thế nhỉ? Một lần nữa trí nhớ khiếm khuyết lại ngăn trở nó.



- À, ừ, nhân thể cậu nói chuyện này. - Newt gập chân ngồi xuống bên cạnh Thomas, yên lặng một lúc, đưa mắt quan sát nhịp điệu hối hả đang bắt đầu trùm lên Trảng. - Tôi sẽ để cậu làm việc với các Thợ cuốc hôm nay, Đầu xanh ạ. Để xem liệu nó có phù hợp với cậu hơn là việc cứa cổ mấy con lợn kia không.



Thomas đã chán ngấy vì bị đối xử như một đứa trẻ.



- Bao giờ cậu mới thôi gọi tôi bằng cái tên đó đây?



- Hả, lợn á?



Thomas cố nặn một nụ cười và lắc đầu.



- Không, Đầu xanh kìa. Tôi đâu còn là người mới đến nữa, đúng chưa nào? Bây giờ danh hiệu đó thuộc về con bé bị hôn mê. Cứ việc gọi nhỏ đó là Đầu xanh thỏa thích, còn tên tôi là Thomas. - Ý nghĩ về đứa con gái xẹt qua đầu Thomas làm nó nghĩ tới cảm giác của mình về sự liên hệ giữa con bé với nó. Một nỗi bâng khuâng tràn qua người nó, làm như thể nó đang nhớ và muốn gặp lại con bé vậy. Chuyện này thật vớ vẩn, nó nghĩ bụng. Mình thậm chí còn chẳng biết tên con nhỏ đó.



Newt ngả người ra sau, nhướng mày.



- Bực tôi à. Hay là đêm qua cậu bị con gì cắn?



Thomas phớt lờ và hỏi tiếp:



- Thợ cuốc là gì vậy?



- Đó là từ mà chúng tôi dùng để gọi những đứa làm việc ở Trang viên: cày cấy, gieo hạt, trồng cây, và đại loại như thế.




Newt vỗ lưng Thomas rồi nói:



- Ta cùng thỏa thuận nào.



- Cái gì? - Thomas lại cảm thấy hy vọng trỗi dậy.



- Cậu giữ mồm giữ miệng về chuyện này, và tôi sẽ để tên cậu vào danh sách những người có tiềm năng được huấn luyện càng sớm càng tốt. Đừng có tự đưa đầu vào rắc rối, nếu không tôi sẽ làm đủ mọi cách để cậu không bao giờ trở thành một Tầm đạo sinh được. Thỏa thuận chứ?



Thomas căm ghét cái ý tưởng phải chờ đợi không biết đến bao giờ.



- Thỏa thuận thấy gớm.



Newt nhướng mày.



Cuối cùng Thomas gật đầu.



- Đồng ý.



- Đi nào, chúng ta kiếm gì bỏ bụng ở chỗ Chảo chiên thôi. Hy vọng là ta không bị nghẹn họng.



Sáng hôm đó, rốt cuộc Thomas cũng nhìn thấy Chảo chiên dù chỉ là ở khoảng cách xa. Thằng bé đang bận bịu làm bữa sáng cho cả một đạo quân trảng viên háu đói. Trông nó không thể lớn hơn mười sáu tuổi, nhưng nó đã có cả một cái cằm đầy râu và lông lá mọc khắp người, như thể mọi cọng lông đều đang tìm cách thoát ra khỏi sự bức bí do bộ đồ ám mùi thức ăn của nó tạo ra. Trông không có vẻ gì là đứa sạch sẽ nhất thế giới trong khi làm bếp, Thomas nghĩ bụng. Nó nhủ thầm cần phải coi chừng những sợi lông đen trong đồ ăn.



Thomas và Newt đến ngồi cùng với Chuck tại một cái bàn dã ngoại ngay bên ngoài nhà bếp đúng lúc một nhóm đông trảng viên đứng dậy và chạy về phía Cửa Tây, vừa chạy vừa chộn rộn nói với nhau về điều gì đó.



- Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, tự thấy ngạc nhiên vì giọng điệu hờ hững của mình. Những diễn biến mới trong Trảng Đất đã dần dà thành cơm bữa đối với nó.



Newt nhún vai trong khi chọc chọc quả trứng của mình.



- Chắc là đi xem Alby và Minho lên đường. Họ sẽ đến chỗ con Nhím chết bằm kia.



- Ê. - Chuck nói, làm một mẩu thịt nhỏ văng ra khỏi miệng. - Em hơi thắc mắc chuyện này đó.



- Ừ, Chuckie. - Newt mỉa mai. - Vậy cái câu hỏi chết bằm của cậu là gì nào?



Chuck có vẻ suy nghĩ rất lung.



- Vậy là, họ đã tìm thấy một con Nhím sầu bị chết, phải không?



- Phải. - Newt đáp. - Cám ơn đã báo tin.



Chuck lơ đãng gõ gõ cái nĩa xuống bàn một lúc.



- Thế, ai đã giết cái con vật ngu ngốc đó?



Câu hỏi hay đấy, Thomas nhủ thầm. Nó chờ nghe câu trả lời của Newt, nhưng mãi chẳng thấy gì. Rõ ràng là thằng bé không có manh mối gì về chuyện này.