Giải Mã Mê Cung

Chương 23 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Thomas cứ nghĩ mãi về Alby. Có vẻ như việc cứu mạng thằng bé và đưa nó trở về sau một đêm ngoài Mê cung là một thắng lợi lớn. Nhưng liệu có đáng không? Bây giờ thì Alby đang phải chịu đau đớn cùng cực và trải qua những điều khủng khiếp giống như Ben. Sẽ ra sao nếu như thằng bé cũng trở nên loạn trí như thế? Những ý nghĩ kinh khủng cứ bám riết lấy Thomas.



Hoàng hôn ập xuống Trảng trong khi những tiếng thét của Alby vẫn tiếp tục ám ảnh mọi người. Không thể trốn tránh những âm thanh ghê rợn đó, ngay cả sau khi Thomas đã bảo các Y-tờ cho nó xuất viện trong tình trạng đầu óc chán nản, mình mẩy đau nhức, băng bó khắp nơi và mệt mỏi vì những tiếng rên la xé tai của Alby. Newt thì kiên quyết từ chối không cho Thomas gặp thằng bé mà nó đã liều mình cứu mạng. Làm vậy sẽ chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn thôi, Newt nói một cách cứng rắn.



Thomas quá mệt nên chẳng buồn tranh cãi. Nó không hiểu vì sao lại cảm thấy kiệt quệ đến như vậy, mặc dù đã được ngủ rất lâu. Nó đau tới mức chẳng thể làm được gì và trải qua phần lớn thời gian ban ngày trên một băng ghế nằm ở rìa của Nghĩa trang, đắm chìm trong thất vọng. Sự phấn khích sau khi thoát nạn đã nhanh chóng phai nhạt, để lại trong nó một nỗi buồn và hàng đống suy tư về cuộc sống mới của mình ở Trảng. Từng bắp thịt của nó đều đau đớn, từ đầu đến chân nó chỗ nào cũng có những vết rách da và trầy xước. Nhưng nỗi đau thể xác không thể sánh bằng ấn tượng của đêm hôm trước vẫn đang đè nặng trĩu trong tâm trí Thomas. Dường như những thực tế mà nó đã trải qua ở ngoài đó cuối cùng đã hằn sâu vào trong đầu Thomas, giống như khi người ta nghe bác sĩ chẩn đoán mình bị ung thư giai đoạn cuối.



Làm thế nào người ta lại có thể vui vẻ với một sống như thế này chứ? Nó nghĩ. Rồi, sao lại có kẻ ác độc đến nỗi giáng tất cả những điều này xuống đầu bọn trẻ? Hơn lúc nào, nó càng hiểu thấu sự tận tâm của các trảng viên trong việc tìm lối ra của Mê cung. Trốn thoát. Lần đầu tiên Thomas cảm thấy sôi sục ý định trả thù những kẻ chịu trách nhiệm trong việc gửi nó tới đây.



Nhưng những suy nghĩ đó chỉ dẫn nó đến một nỗi tuyệt vọng đã vây kín lấy nó nhiều lần. Nếu Newt và những đứa khác không thể giải được Mê cung sau hai năm đằng đẵng tìm kiếm, thì có vẻ như không hề tồn tại một giải pháp nào cả. Chính việc các trảng viên không chịu buông xuôi đã cho thấy nhiều điều về chúng hơn bất cứ thứ gì.



Và bây giờ nó đã là một trong số chúng.



Đây là cuộc đời mình, nó nghĩ. Sống giữa một mê cung khổng lồ, bị bao vây bởi những con quái vật gớm ghiếc. Nỗi buồn trùm lên nó như một thứ độc chất cực mạnh. Tiếng thét của Alby, lúc này đã ở một khoảng cách xa, nhưng vẫn còn nghe được, chỉ càng làm nó thấy tồi tệ thêm. Nó bịt tai lại mỗi khi nghe tiếng thằng bé la hét.



Ngay lúc đó, ngày sắp tắt, và việc mặt trời đi ngủ đi kèm theo tiếng rít nghiện giờ đã nhàm tai khi các cổng thành đóng lại. Thomas không nhớ được cuộc sống của nó trước khi vào cái Hộp, nhưng nó tin chắc là mình vừa trải qua hai mươi bốn giờ tồi tệ nhất trong đời.



Khi trời đã tối, Chuck mang đến cho Thomas ít thức ăn và một ly nước lớn.



- Cám ơn. - Thomas nói, một cảm giác ấm áp dâng lên nhờ thằng nhóc. Nó thanh toán món mì và thịt bò nhanh hết mức mà cánh tay còn đau của nó cho phép. - Tớ cần ăn ghê gớm. - Nó lúng búng nói, uống một ngụm nước lớn rồi tấn công tiếp chỗ thức ăn. Nó chỉ nhận ra mình đã đói đến mức nào khi bắt đầu ăn.



- Nhìn anh ăn uống tởm thiệt. - Chuck nói trong khi ngồi xuống băng ghế bên cạnh Thomas. - Giống như nhìn một con heo chết đói hốc cám.



- Hài ghê há! - Thomas nói một cách mỉa mai. - Cậu đi mà chọc cười bọn Nhím sầu ấy, để xem bọn nó có cười hay không.


Lại im lặng một lúc, như thể cả ba đứa đang cố tìm ra lời giải thích về trường hợp của đứa con gái. Thomas lại thắc mắc về mối quan hệ lạ lùng mà nó cảm thấy với con bé, mặc dù nó đã suy giảm một chút, nhưng có thể chỉ là bởi vì trong đầu nó đang chất chồng quá nhiều suy nghĩ khác.



Cuối cùng Newt lên tiếng phá vỡ sự im lặng:



- Dù sao đi nữa, chuyện tiếp theo là tìm xem chúng tôi cần phải làm gì với cậu, Tommy à.



Thomas ngẩng mặt, hoang mang trước câu nói vừa rồi.



- Làm gì với tôi? Cậu đang nói về chuyện gì vậy?



Newt đứng dậy, kéo căng đôi tay.



- Sư huynh làm chỗ này lộn tùng phèo cả rồi. Một nửa số trảng viên nghĩ rằng cậu là thượng đế, nửa kia thì chỉ muốn tống trả cậu xuống Hộp. Nhiều chuyện để nói lắm.



- Như là gì? - Thomas không biết điều gì là đáng lo ngại hơn, được tôn vinh làm anh hùng hay là bị căm ghét đến chết.



- Kiên nhẫn đi. - Newt nói. - Cậu sẽ biết sau khi ngủ dậy.



- Ngày mai à? Tại sao? - Thomas không thích nghe cái giọng đó.



- Tôi đã triệu tập một Trang nghị. Và cậu sẽ đến đó. Cậu là cái mục đích thối tha duy nhất của cuộc họp.



Nói rồi Newt quay lưng bước đi, bỏ lại Thomas đang tự hỏi trong đầu làm thế quái nào mà một cuộc Trang nghị được triệu tập chỉ để bàn về nó.