Giải Mã Mê Cung

Chương 59 :

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Thomas lùi lại một bước và để ý thấy những đứa kia cũng làm như thế. Một sự yên ắng chết người làm cho không gian như chết lặng đi trong khi các trảng viên nhìn trân trối dãy cửa sổ và hàng người quan sát chúng. Thomas trông thấy một trong số bọn họ cụp mắt xuống viết gì đó, một người khác thì đưa tay lên đeo kính vào mắt. Tất cả đều khoác những chiếc áo choàng đen ở bên ngoài sơ mi trắng, trên ngực phải có thêu một chữ - Thomas không thể nhìn ra được chữ gì. Không ai trong số bọn họ trưng ra một nét mặt dễ đoán. Tất cả đều ốm nhom, hốc hác, tái mét, và cực kỳ buồn khổ.



Bọn họ tiếp tục quan sát các trảng viên. Một người đàn ông lắc đầu, một người phụ nữ gật đầu. Một người đàn ông khác đưa tay lên gãi mũi - hành động có tính con người nhất mà Thomas nhìn thấy từ nãy đến giờ.



- Mấy người kia là ai vậy? - Chuck thì thào, nhưng giọng nói của thằng nhóc vang vọng khắp gian phòng.



- Các Hóa công - Minho nói, rồi nhổ toẹt xuống đất. - Tôi sẽ bẻ cổ mấy người! - Thằng bé hét lên to đến nỗi Thomas suýt chút nữa đã phải lấy hai tay bịt tai lại.



- Chúng ta làm gì đây? - Thomas hỏi. - Họ chờ cái gì vậy?



- Có lẽ họ đang tìm cách làm cho bọn Nhím sầu sống lại - Newt nói - Chắc là chúng sắp đến ngay…



Một tràng tiếng bíp bíp to và chậm cắt ngang lời Newt, giống như tiếng còi báo khi một chiếc xe tải đồ sộ chạy giật lùi, nhưng to hơn nhiếu. Nó phát ra từ khắp mọi nơi, vang vọng trong gian phòng.



- Bây giờ làm sao đây? - Chuck hỏi, không giấu nỗi lo lắng trong giọng nói của mình.



Vì lý do nào đấy, tất cả đám trẻ quay sang nhìn Thomas. Nó nhún vai đáp lại. Nó chỉ nhớ được có bấy nhiêu, bây giờ thì nó cũng ngơ ngác như tât cả mọi người. Và sợ nữa. Thomas vươn cổ nhìn một lượt gian phòng từ trên xuống dưới, cố tìm nguồn phát ra tiếng bíp bíp. Nhưng không có gì thay đổi cả. Thế rồi, Thomas liếc thấy những đứa kia nhìn về hướng của những cánh cửa. Nó vội làm theo, tim đập rộn ràng khi nhìn thấy một trong những cánh cửa bật mở về phía chúng.



Tiếng bíp bíp ngừng lại, và một sự im lặng tuyệt đối bao trùm lên toàn bộ gian phòng. Thomas nín thở chờ đợi, chuẩn bị tinh thần để đón nhận một thứ kinh khủng bay qua cửa. Nhưng thay vào đó, hai người bước vào phòng.



Một người là phụ nữ, đã trưởng thành. Cô ta trông rất bình thường, mặc quần áo màu đen và một chiếc áo phanh cúc màu trắng, với một cái biểu tượng trên ngực áo - chữ VSAT in hoa màu xanh. Mái tóc nâu của cô ta xõa ngang vai. Cô ta có khuôn mặt mỏng, mắt đen. Trong lúc tiến lại gần nhóm trẻ, người phụ nữ không hề mỉm cười hay nhăn mặt, như thể cô ta không buồn chú ý hay quan tâm đến những đứa trẻ đang đứng đó.



Mình biết cô ta, Thomas thầm nghĩ. Nhưng đó là một ký ức mờ mịt. Nó không thể nhớ ra tên cô ta, hay là những gì dính dáng tới Mê cung mà cô ta đã làm, nhưng nhìn cô ta rất quen. Không phải chỉ có bề ngoài, mà kể cả lối bước đi, cung cách của cô ta: cứng nhắc, không chút vui vẻ. Cô ta ngừng lại trước mặt cá trảng viên khoảng vài mét và chậm rãi nhìn từ trái sang phải, ghi nhớ bọn chúng.



Người kia, đứng ben cạnh, là một thằng bé, trên mình mặc một chiếc áo thun rộng, trùm mũ qua đầu che khuất mặt.



- Chào mừng trở lại. - Cuối cùng người phụ nữ lên tiếng. - Đã hơn hai năm, và rất ít người chết. Thật đáng kinh ngạc.




Thomas buông Chuck ra, run rẩy đứng dậy, quay lại đối mặt với hai kẻ vừa bước vào phòng.



Thế rồi nó bùng nổ. Nổ tung.



Nó lao tới, xông vào Gally, dùng ngón tay như những gọng kìm siết chặt thằng nhỏ. Thomas bóp cổ Gally, vật thằng nhỏ xuống sàn, ngồi lên ngực nó, quắp chặt hai chân để thằng nhỏ không thoát ra được. Thomas bắt đầu đấm túi bụi.



Dùng tay trái chẹn ngang cổ Gally, tay phải Thomas đấm như mưa xuống mặt thằng bé, liên tục. Một, hai, rồi ba, nó giáng những đốt ngón tay to cứng của mình vào mặt mũi thằng bé. Những tiếng răng rắc kêu lên, máu bắn ra, phụ họa bằng những tiếng hét khủng khiếp. Thomas không biết tiếng nào lớn hơn - giọng của Gally hay giọng của nó. Thomas cứ thế đánh, cứ thế trút mọi sự điên cuồng bên trong nó vào Gally.



Rồi nó bị Minho và Newt kéo ra xa, hai tay nó vẫn vùng liên hồi vào không khí. Hai đứa lôi Thomas trên sàn, trong khi nó chống cự, vùng vẫy, la hét đòi chúng buông ra. Thomas nhìn trừng trừng vào Gally đang nằm bất động ở đó, cảm thấy lòng căm hờn trào tuôn như một lưỡi lửa kéo dài từ chỗ nó tới Gally.



Và rồi cứ như thế, sự căm hờn biến mất. Chỉ còn lại những ý nghĩ về Chuck.



Thomas giằng ra khỏi đôi tay của Minho và Newt, chạy đến bên cơ thể mềm oặt của Chuck. Nó ôm lấy cái xác, siết chặt thằng nhóc vào lòng, mặc kệ máu me, mặc kệ nét mặt đông cứng chết chóc.



- Không! - Thomas gào lên, nỗi buồn vô hạn gặm nhấm bên trong nó. - Không!



Teresa đã ở đấy, đặt tay lên vai Thomas. Nó vùng ra.



- Tôi đã hứa với Chuck! - Nó hét lên, nhận ra rằng giọng nói của nó gắn liền với một điều gì đó không ổn. Gần như là điên dại. - Tôi đã hứa sẽ cứu nó, đưa nó về nhà! Tôi đã hứa mà!



Teresa không đáp, chỉ gật đầu, mắt cắm xuống sàn.



Thomas ôm siết lấy cơ thể Chuck, lay thằng nhóc thật mạnh, như thể điều đó sẽ làm nó sống lại, hay là một cách bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng, biết ơn vì đã làm bạn với nó trong khi chẳng ai làm thế.



Thomas khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Những tiếng nấc nghẹn của nó vang vọng khắp căn phòng nghe như âm thanh của một nỗi đau tột cùng.