Giải Mã Mê Cung

Chương 61 :

Ngày đăng: 14:51 19/04/20


Khoảng thời gian sau đó chỉ là những hình ảnh và âm thanh mờ nhạt đối với Thomas.



Người tài xế phóng xe bạt mạng xuyên qua những thành phố và thị trấn bị làn mưa che phủ. Những ánh đèn và các tòa nhà ướt sũng, méo mó như trong một ảo giác. Có một lúc, nhiều người chạy tới chiếc xe buýt trong tình trạng quần áo tả tơi, tóc bết vào da đầu, khuôn mặt kinh hoàng của họ bị bao phủ bởi những vết lở loét kỳ dị giống như người phụ nữ mà Thomas đã trông thấy. Họ dập vào thành xe như thể muốn người ta cho họ leo lên, muốn trốn chạy khỏi những điều khủng khiếp mà họ đang phải trải qua.



Chiếc xe không hề dừng lại. Teresa yên lặng ngồi bên cạnh Thomas.



Cuối cùng Thomas cũng thu hết can đảm để trò chuyện với người phụ nữ ngồi ở hàng ghế đối diện.



- Chuyện gì đang diễn ra vậy cô? - Nó hỏi, không biết liệu có còn cách đặt câu hỏi nào khaác hay không.



Cô ta nhìn Thomas. Mái tóc đen ướt nhẹp lòa xòa trên mặt cô ta. Đôi mắt đen buồn rười rượi.



- Đó là một câu chuyện rất dài. - Giọng nói của cô ta nghe dễ chịu hơn là Thomas đã tưởng, khiến nó hy vọng rằng cô thực sự là bạn, và những người trong nhóm giải cứu cũng thế. Ngoại trừ việc họ đã lạnh lùng cán qua một người phụ nữ.



- Làm ơn. - Teresa nói. - Cô làm ơn kể cho tụi em nghe đi.



Người phụ nữ hết nhìn Thomas rồi lại nhìn Teresa, rồi buột miệng thở dài.



- Phải mất một thời gian nữa thì các em mới nhớ lại toàn bộ mọi thứ, nếu điều đó xảy ra. Chúng tôi không phải là đám nghiên cứu, chúng tôi hoàn toàn không hề biết bọn chúng đã làm gì với các em; cũng như việc chúng đã làm điều đó ra sao.



Tim Thomas trĩu xuống trước cái xuy nghĩ rằng nó có thể mất trí nhớ mãi mãi, nhưng nó hỏi tiếp:



- Họ là ai?




Hai giờ sau, chiếc xe dừng lại.



Họ đang ở trong một bãi đậu xe lầy lội, bao quanh một tòa nhà không có gì đặc biệt, với nhiều dãy cửa sổ. Nguòi phụ nữ và những người giải cứu khác luà mười chín thằng bé và một con bé qua cửa trước, leo cầu thang lên trên tầng, rồi vaào trong một phòng ngủ tập thể với những chiếc giường tầng sắp thành hàng dọc theo tường. Ở phía đối diện của những chiếc giường là vài cái tủ cất đồ và mấy chiếc bàn. Những ô cửa sổ buông rèm nằm rải rác trên những bức tường của gian phòng.



Thomas nghi ngờ mọi thứ với một sự bâng khuâng câm lặng trong lòng. Giờ đây chắc nó chẳng bao giờ còn bị thứ gì làm cho bất ngờ nữa.



Chỗ này khá là rực rỡ màu sắc. Sơn tường màu vàng nhạt, vải trải tường màu đỏ, màn cửa màu xanh lá cây. Sau hình ảnh xám xịt buồn tẻ của mê cung, chuyện này giiống như thể bọn trẻ đã được chuyển đến một cái cầu vồng sống động. Nhìn thấy tất cả các giường tủ gọn gàng, sạch sẽ, cảm giác về một cuộc sống bình thường lấn át tất cả. Chuyện này tốt đến mức không thể là sự thật được. Minho buông một câu nhận xét chí lý về cuộc sống mới của bọn trẻ:



- Chắc mình đã chết và được lên thiên đường đây.



Thomas thấy khó mà vui mừng được, như thể nó sẽ phản bội Chuck nếu làm như thế. Nhưng ở đây có một cái gì đó. Một cái gì đó.



Người cầm đầu kiêm tài xế giao bọn trẻ cho một nhóm các nhân viên gồm chín hay mười người gì đó, có cả nam lẫn nữ, tất cả mặc quần đen áo trắng, tóc tai gọn gàng, khuôn mặt và tay chân sạch sẽ. Họ mỉm cười.



Màu sắc. Những cái giường. Các nhân viên. Thomas cảm thấy một sự sung sướng vô bờ đang cố gắng len lỏi vào bên trong nó. Tuy vậy, có một cái hố rất lớn há miệng trong đầu nó. Một cảm giác tuyệt vọng u ám sẽ không bao giờ chấm dứt: ký ức về Chuck và cái chết bất ngờ của thằng nhóc. Sự hy sinh của Chuck. Nhưng mặc dù vậy, mặc cho mọi thứ, mặc cho những gì mà người phụ nữ trên xe đã kể với Thomas về cái thế giới mà chúng đang quay lại, lần đầu tiên Thomas cảm thấy được an toàn kể từ lúc chui ra khỏi chiếc Hộp.



Bọn trẻ được phân chia chỗ ngủ, tắm táp và thay quần áo, trước khi bữa tối được dọn lên. Những chiếc pizza. Những chiếc bánh pizza thật ngon. Thomas tận hưởng những miếng bánh, cái đói che lấp tất cả mọi thứ khác. Tâm trạng hài lòng và nhẹ nhõm bao trùm lên chúng. Phần lớn các trảng viên giữ im lặng, có lẽ chúng đang lo rằng nói chuyện sẽ khiến cho mọi thứ biến mất. Nhưng những nụ cười thì hiện diện ở khắp nơi. Đã quen nhìn những khuôn mặt đau khổ, Thomas cảm thấy lo ngại khi nhìn thấy những nét mặt tươi vui và hạnh phúc. Đặc biệt là khi nó khó mà cảm nhận thấy sung sướng lúc này.



Ngay sau khi ăn xong, không đứa nào phản đối khi người lớn bảo bọn trẻ đi ngủ.



Thomas cũng không phản đối chuyện đó. Nó cảm thấy dường như mình có thể ngủ suốt một tháng.