Giai Nhân Và Luật Sư
Chương 365 : Chuyện cũ sớm quên
Ngày đăng: 21:16 20/05/20
Sau khi lên xe, sắc mặt Vạn Đại Bằng liền trầm xuống.
Nhiều năm không gặp, miệng của tên Lục Nhĩ này càng ngày càng lớn!
Chiếc xe rẽ một cái, vòng qua một rừng cậy, phía trước là một khu vực trống trải.
Lái xe của Vạn Đại Bằng nhíu mày nhìn về phía trước: "Vạn tổng, đằng trước có người cản đường."
Ông ta cau mày nhìn về phía trước, đôi mắt trở nên lấp lánh sáng ngời.
"Nhanh dừng xe!"
Cơ thể mập mạp bước xuống xe từ ghế sau, thái độ mang theo một chút kính cẩn bước sát tới gần đến phía chiếc xe màu đen.
Ngón tay gõ gõ lên cửa sổ, một lát sau cửa sổ xe được kéo xuống, lộ rõ một khuôn mặt.
Thịt trên mặt Vạn Đại Bằng dồn chung vào một chỗ, nặn thành một nụ cười: "Thẩm tổng, để ngài đợi lâu!"
"Không sao, Thẩm mỗ có một cuộc làm ăn muốn bàn cùng Vạn tổng, Vạn tổng thấy thế nào?" Biểu hiện của Thẩm Lãng vẫn lạnh nhạt như cũ, lời nói vẫn cao cao tại thượng, hoàn toàn không giống như đang vì không có nguồn cung cấp mà trở nên vô cùng lo lắng.
Trong lòng Vạn Đại Bằng thầm mắng một câu con cáo già, còn yên lặng đốt cho Lục Nhĩ một ngọn nến vì không biết mình đang âm thầm bị phản bội.
Không phải người anh em này không nghĩ cho cậu mà là cậu gặp phải một đối thủ quá giảo hoạt.
Trong lòng suy nghĩ dồn dập, trên mặt mang một nụ cười nịnh nọt cùng đắc ý: "Đương nhiên, không biết lúc nào Thẩm tổng có thời gian, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, tôi mời!”
"Tối nay thì thế nào?” Thẩm Lãng nói.
"Vậy thì tối nay tôi sẽ sắp xếp một gian phòng riêng.” Vạn Đại Bằng cũng cần gấp rút giải quyết xong mọi việc trước khi Lục Nhĩ trở lại.
Thẩm Lãng không nói chuyện, đóng cửa sổ xe lên.
Vạn Đại Bằng cũng không thèm quan tâm, cho tài xế lái xe về phía trước.
Thẩm Lãng tựa lưng trên ghế ngồi thoải mái, ánh mắt lóe sáng.
"Ông chủ, chúng ta thật sự không quan tâm chuyện ở đây à?” Trợ lý thân tín bên cạnh Thẩm Lãng hỏi.
Chân Đan Diễn Vy cũng bất tiện, đi cũng không được bao xa, ra đến cửa bệnh viện rẽ một cái đến một phòng ăn không tệ.
"Chọn nơi này đi."
Nhân viên phục vụ đang đón tiếp, hai người nhanh chóng được sắp xếp ở một vị trí gần của sổ, có thể trông thấy khung cảnh bên ngoài, chung quanh lại có cây cối che chắn, là một nơi tương đối kín đáo.
"Mời hai vị xem một chút, đây là thực đơn của chúng tôi!” Một nhân viên phục vụ dáng vẻ duyên dáng mang theo thái độ lễ phép nói, khóe mắt nhìn chăm chú lên người Lục Trình Thiên.
Nếu cô nhìn không lầm, đây chính là vị luật sư nổi tiếng của thành phố Cẩm An.
Không ngờ hôm nay may mắn nhìn thấy luật sư Lục mang bạn gái tới dùng cơm.
"Muốn ăn gì?" Lục Trình Thiên lại hỏi câu hỏi lúc trong phòng bệnh vẫn chưa thảo luận xong.
Đan Diễn Vy tiếp nhận menu liếc nhìn đồ ăn, âm thầm líu lưỡi.
Từ lúc nào giá cả của thành phố Cẩm An trở nên đắt như vậy?
"Cua?" Những con cua tươi sống rơi vào trong mắt của anh, khiến anh bỗng dưng nhớ lại dáng vẻ trước đó Hà Cảnh Quân bóc cua cho cô ăn, lúc đó gọi cái gì mà anh anh em em…
Chậc chậc!
Đan Diễn Vy khinh bỉ nhìn anh một cái: "Hải sản là thức ăn kích thích."
Ba bệnh nhân đang bị thương còn ăn cua cái gì?
"Vậy em húp cháo đi." Lục Trình Thiên ném menu lên trên mặt bàn.
Không đợi Đan Diễn Vy nói chuyện, quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Cho một xuất thịt bò fillet, chín năm phần.”
"Đừng nghe anh ta, anh ta nói đùa." Đan Diễn Vy nhanh tay vội vàng ngăn cản nhân viên phục vụ viết danh sách.
Quay đầu nhìn về phía Lục Trình Thiên, ánh mắt không thể tin được: "Anh có phải bị điên rồi không, bây giờ anh có thể ăn thịt bò sao? Anh có chút kiến thức thông thường nào hay không?”
Lục Trình Thiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt lườm cô một cái, lập tức khiến cô không nói nên lời.