Giám Định Một Loài Thực Vật Mới / Tự Đái Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 52 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Người thiếu niên phát hiện có ai đó đang chụp lén, liền hướng về phía Mục Mục mà đi tới.



Anh chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có ý định thất lễ, ảnh tôi chụp vừa nãy sẽ xóa ngay.”



Đối phương nhướn mày, lộ ra vẻ tức giận: “Anh không nhận ra tôi à?”



Thanh âm quen thuộc khiến Mục Mục nhớ tới một người, anh tỉ mỉ quan sát, như cũ không tin được hỏi: “… Lăng Miêu?”



Y không vui “Ừ” một tiếng.



“Xin lỗi, a” Mục Mục cũng cảm thấy mình quá thất lễ. “Thế nhưng hai lần trước… Vẫn nghĩ không ra cậu lại uyển chuyển tới vậy, lần này thực mang cảm giác khác biệt lớn.”



Anh ta không nhịn được lại cười nhạo mình, nếu Mục Mục là Lăng Miêu, cũng thừa đủ lý do để cáu giận.



Quả nhiên y sắc mặt tối sầm: “Nhìn quen mặt tôi trang điểm, giờ bỏ makeup ra lại bắt đầu chê đúng không?”



“Làm sao tôi biết chứ, tôi trái lại thấy bây giờ cậu rất đẹp, sở dĩ đó là lý do nhịn không được phải lấy máy chụp vài tấm.”



Lăng Miêu được khen liền cảm thấy khích lệ, đã bớt giận, nhưng mà trong giọng điệu vẫn có phần mỉa mai: “Ngay cả khi hóa trang hay tháo trang sức rồi cũng chẳng nhìn ra, vậy mà còn nói có thể nhìn qua là biết ai đẹp tự nhiên ai phẫu thuật thẩm mỹ.”



Mục Mục lần này thực sự đầu hàng, vừa cười vừa lắc đầu liên tục, biểu thị sự hổ thẹn.



Lăng Miêu khi biết rõ hành động chụp hình của anh, chiếc đuôi vô hình không ngừng đắc ý vẫy vẫy, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ dáng vẻ không hài lòng.



Có một vấn đề Mục Mục vẫn chưa hiểu: “Cậu thực sự mười chín tuổi?”



“Mười chín đúng.” Phía trước lại thêm một năm sáu bảy tám năm nữa.



Rốt cuộc thế là nhiều hay ít? Hỏi số tuổi của yêu quái là điều kiêng kị.



“Nếu nói mười sáu tôi cũng tin.”



“Nếu nói Mục lão sư ba mươi sáu tuổi tôi cũng tin.”



Mục Mục mỉm cười: “Kẻ bất tài nầy năm nay mới ba mươi hai.”



Lăng Miêu nhìn trời: “Thực sự có nên gọi là chú không ta?”



Mục Mục hạ máy ảnh trong tay: “Ừm… Những tấm hình vừa nãy?”



“Anh cữ giữ lại là được rồi, quay lại với chủ đề chính, còn chưa bắt đầu chụp sao?”




Mục Mục lúc này mới yên lòng: “Tốt.”



Anh đi phía trước dẫn đường, không thấy sau lưng y tiện tay cho Hôi Hôi té nhào một cái.



Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, phục vụ liền có mặt: “Hai vị cần gì không?”



Lăng Miêu rất tự nhiên đáp: “Sữa gừng, nước suối.”



“OK.”



Người phục vụ đi rồi, Lăng Miêu mới để ý tới ánh mắt hoang mang của Mục Mục, liền nhận thấy mình lỡ miệng.



“Ha ha, cái đó, xin lỗi, tôi chưa hỏi anh uống gì liền tự quyết.” Lăng Miêu cười ha hả, “Để tôi gọi cậu ta.”



Mục Mục lắc đầu: “Tôi đúng là chỉ uống được nước lọc, không ngờ cậu lại biết.”



“Vừa khéo vừa khéo.”



Một con mèo Ba Tư nhảy lên bàn, kêu tiếng meo meo thật dài, khiến hai người hoảng sợ.



Meo Ba Tư thân mật cọ xát ngực Mục Mục, anh cũng lấy tay vuốt ve lông dài của nó: “Meo Meo, ngươi cũng tới? Gần đây còn bị rụng lông không?”



Lăng Miêu trừng mắt nhìn anh vuốt ve mèo Ba Tư, cách một cái bàn y cũng có thể ngửi được mùi hương của Mục Mục.



Anh sau đó liền bắt đầu bàn việc: “Biên tập của tạp chí Minus…”



Lại thêm một con Hắc Ly nhảy lên ghế sofa cạnh Mục Mục.



“… Cũng đã đề cập với cậu…”



Một con tiểu miêu dưới chân bàn cũng kêu meo meo meo meo, vì mình nhảy không lên nổi mà sầu não.



“…Chuyện về số báo đặc biệt của họ, hay chính là người mẫu chụp hình với động vật, cậu là một trong số đó…”



Con mèo Hôi Hôi khi trước cũng tới, toàn bộ mèo của quán cà phê đều vây quanh Mục Mục, khiến người xung quanh ai nấy nhìn anh với ánh mắt đầy hâm mộ.



Mục Mục lúng túng cười cười: “Xấu hổ quá.”



Lăng Miêu xụ mặt phụng phịu không nói tiếng nào, Mục Mục cũng thấy biểu cảm của y có phần khó hiểu.