Gián Đập Không Chết
Chương 10 :
Ngày đăng: 20:30 19/04/20
“A Lãng, cậu sao vậy? Sao thế? Bị kích thích đến choáng váng?”
Sờ sờ đầu Trương Lãng cao bằng mình —- được rồi, mình thừa nhận là Trương Lãng cao hơn mình một chút, hỏi.
Mắt trợn trắng, không nói lời nào.
“Này, cậu sao lại không để ý đến người khác vậy? Lại nổi tính trẻ con gì rồi, không phải là nói cậu là cái kia……khụ khụ……thôi, không cần phải giận thành như vậy đi?”
Đại Địa an ủi như không an ủi nói.
Trừng mắt liếc hắn một cái, cánh tay khoanh lên trước ngực, đặt mông ngồi ghé lên cái bàn bên cạnh.
“Trương Lãng! Tôi cảnh cáo cậu, nếu không mở miệng ra nói chuyện với tôi, tôi liền……”
Đại Địa xúc động phẫn nộ lời còn chưa có nói ra hết, đã bị một cụ bà đang nghiên cứu dáng mông của Trương Lãng chặn ngang.
“Đứa nhóc ngốc này, cậu ta đó là liếc mắt đưa tình với cháu đấy, cháu không hiểu sao? Thật đúng là đứa trẻ chân thật không hiểu biết gì mà!”
Cụ bà dùng kinh nghiệm sống một đời của mình mà dạy bảo Đại Địa.
“Cái gì mà vỏ rơi đầy đất? Ai ăn hạt dưa vậy, chia cho tôi một ít đi.”
Một cụ ông răng hãy còn tốt lắm, chỉ là có chút lãng tai nói chen vào.
Bị cụ bà liếc sang —- tặng cho một cái nhìn xem thường.
Cụ bà cười tủm tỉm nhìn cái mông của Trương Lãng đang ngồi trên bàn trước mặt mình, mông đứa nhỏ này thật đẹp, nếu như mình trẻ lại mấy chục tuổi……, nhịn không được nổi sự hấp dẫn, vươn ngón tay chọc chọc, rất co dãn đó nha. Cụ bà thật vui vẻ, vẫn là thanh niên trẻ tuổi tốt nhất! Mỗi ngày phải nhìn mặt mấy lão già nhàm chán, liền cảm thấy chính mình cũng già thêm bao nhiêu! Lại nhịn không được chọc thêm một cái, thuận tay sờ sờ miết miết……
“A! Bà già chết tiệt, bà ăn đậu hủ của tôi!”
Trương Lãng đang chìm đắm trong suy nghĩ và ảo tưởng của chính mình, khi cụ bà chọc đến cái thứ hai, cuối cùng cũng phản ứng lại kêu to lên một tiếng.
“Chị Lưu nha, sao chị lại ăn mảnh một mình như vậy! Thứ tốt nhớ rõ phải chia cho mọi người chứ.”
Người cười đến mức miệng giống như một cái hang không đáy —- một cụ bà không còn răng mê đắm nhìn bộ dáng ngọc thụ lâm phong của Trương Lãng bé nhỏ. Chậc, bộ dáng thật đúng là đẹp! Bà lão ta thích mấy nhóc mặt trắng nha!
Trương Lãng bị ánh mắt của nhóm các lão bà nhìn đến mức cảm thấy nửa đêm cũng có thể mơ thấy ác mộng, lập tức vọt đến bên người Đại Địa, giữ chặt ống tay áo của cậu, cầu xin nói:
“Đại Địa, chúng ta đi về đi. Ông già cũng đã thăm rồi, đồ vật cũng đã tặng cho ông ấy. Chúng ta cũng nên đi đi?”
Đại Địa chau mày, A Lãng cũng quá không lễ phép rồi!
Trương Lãng nhìn thấy vẻ mặt của Đại Địa liền hiểu lầm ý tứ của hắn, vội vàng nói:
“Không phải tôi muốn nói chuyện. Nhưng mấy bà cụ kia kích thích tôi! Cậu cũng đừng có lấy cớ không nấu cơm cho tôi ăn đó.”
“…….Làm tình…….”
“…….”
“Đại Địa! Có người! Cẩn thận!”
Trương Lãng xông lên bẻ quặt tay lái sang bên phải.
Đại Địa đạp phanh mạnh một cái!
Tiếng đạp phanh chói tai vọng lại về phía người đi trên đường.
Mở cửa xe, vội vàng chạy đến hướng người té ngã trên mặt đất.
Ngoài ra, bên kia đường cũng có một người đang chạy rất nhanh sang bên này.
Đại Địa kích động nhìn người này, không ngừng hỏi:
“Cậu không sao chứ? Cậu không sao chứ?…….Có bị thương chỗ nào không? Trương Lãng! Nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương đi!”
Một bên đỡ người này dậy, một bên quay đầu ra lệnh cho Trương Lãng.
Người ngồi dưới đất đã khái khoảng hơn hai nhăm sắp ba mươi rồi, là một người đàn ông tướng mạo bình thường, thân thể rất gầy, nhìn anh ta ngồi dưới đất vươn ra hai chân thon dài, lúc đứng lên hẳn là rất cao đi.
Người này đột nhiên mở miệng nói:
“Tôi không sao. Cậu không có đụng vào tôi. Là tự tôi không cẩn thận lao ra. Là tự tôi không cẩn thận té ngã. Không có liên quan gì đến cậu đâu. Xin đừng lo lắng.”
Trời đất! Người này quá kỳ lạ rồi. Người bình thường gặp phải việc như thế này, đã sớm kêu muốn đi bệnh viện, người đụng phải chịu trách nhiệm, phải đền tiền. Người này thế nhưng ngay cả một chút ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi trong đầu cũng không có? Làm người cũng quá tốt bụng rồi đi. Trương Lãng nhìn người này nghĩ vậy. Được rồi, anh đã nói bọn tôi không liên quan đến chuyện này, như vậy cũng đừng trách tôi…….
“A Hảo, em không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không? Tay có cử động được không? Chân có thể động hay không? A? Sao em lại không nói lời nào vậy? Có phải bị đụng làm sao chỗ nào không?”
Người vừa đi từ bên kia đường sang, đoạt lấy người đàn ông kia từ trong tay Đại Địa ôm vào trong lòng, mặt mang theo vẻ thân thiết hỏi han.
Người đàn ông kêu A Hảo sau khi nghe xong câu hỏi của đối phương, cũng chỉ lắc đấu, tỏ vẻ chính mình không có làm sao.
Chính là người mới tới này không chịu bỏ qua. Đứng lên, mặt lạnh đi, hỏi:
“Là tên khốn kiếp nào mắt mù chạy nhanh đâm vào người người ta vậy?! A? Con mẹ nó, mày mau đứng ra đây cho tao xem! Xem lão tử có hay không chém mày thành mười tám khối, tháo cả cái đầu rùa của mày xuống làm bóng đá!”
Này…….giọng nói rất quen thuộc, Đại Địa nhìn gương mặt xinh đẹp đến cực điểm giống như đã từng quen biết kia…….Tư thế mắng chửi người này…….hình như mình đã gặp qua.
Đúng rồi! Nghĩ ra rồi! Là ông chủ của quán bar [hậu mâu] tên [Thần Nông giá] kia —- Triệu Hiểu Vĩ!