Gián Đập Không Chết

Chương 16 :

Ngày đăng: 20:30 19/04/20


“Muốn tôi xoa giúp cậu hay không?”



Đại Địa đưa Cự Linh chưởng qua.



“Không…….Không cần, hắc hắc! Tự tôi xoa là được rồi, ha ha, Đại Địa…tôi muốn đi WC…….”



Trương Lãng ôm bụng kéo cửa xe, lại bị Đại Địa một cước đá về chỗ ngồi



Cái bụng quả thực rất đau. Đại Địa chết tiệt…….dùng sức như vậy! A…….Đau!



“Tôi hỏi cậu, vì cái gì cậu không dưng lại đi theo dõi? Nói mau! Thành thật khai ra sẽ được xử lý khoan hồng!”



Đại Địa bắt đầu tra hỏi phạm nhân.



Không thèm để ý đến cậu ta! —– Ai kêu cậu đá tôi! Tên vô lương tâm chết tiệt!



“Cậu có biết hay không cậu làm như vậy sẽ gây phiền phức rất lớn cho trường học của chúng tôi, khiến cho học sinh bị quấy nhiễu rất nhiều? Cậu cố tình còn gây chuyện ở trong thời kỳ mẫn cảm này! Nếu như cậu bị bảo vệ báo cho cảnh sát địa phương bắt cậu lại, cậu định làm sao chứ? Cậu muốn trên lý lịch của cậu có thêm một vết đen sao? Cậu muốn người ta nói cậu là đứa trẻ không cha không mẹ thiếu sự giáo dục hay sao? Cậu muốn trên báo có đăng tin bởi vì cậu là cô nhi từ nhỏ thiếu đi tình thương của cha mẹ nên mới làm ra hành vi biến thái như thế sao? Cậu muốn tạp chí của cậu biết hành vi biến thái của cậu rồi đuổi cổ cậu à? Cậu ngại từ nhỏ đến giờ cậu chưa tìm đến đủ phiền phức phải không? A? Đang nói chuyện với cậu đó!”



Đại Địa sa sầm mặt, có thể nhìn ra được là cậu đang phát cáu.



“…….Dù sao ở trong mắt cậu tôi chính là một tên phiền toái rồi! Cậu có thể mặc kệ tôi mà! Đúng rồi, hiện tại cậu căn bản là cũng không quan tâm đến tôi. Cũng không biết là ai nói, sẽ phụ trách việc cho tôi ăn no cả đời! Biến thái……., tôi chính là biết thái thì sao! Không phải chỉ là theo dõi cậu thôi sao, đáng phải bảo tôi là biến thái sao? Tôi đây còn từng thượng cậu thì sao, vậy phải gọi là gì?! Tôi sao biết được vì sao lại đi theo dõi cậu! Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi còn đang muốn hỏi đây.”



Trương Lãng đầy một bụng oan ức. —- Đại Địa chết tiệt, chỉ biết hung dữ với mình!



Trước đây tôi nói với cậu nhiều như vậy, sao cậu lại chỉ nhớ kỹ có một câu duy nhất như vậy chứ? Hơn nữa tôi cũng không phải là nói cho cậu ăn no [cả đời]! Đại Địa ôm đầu không biết phải nói cái gì nữa…….



“…….A Lãng, tôi mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, tóm lại chuyện này cậu tuyệt đối không được tiếp tục làm nữa, cậu đã hiểu chưa? Hai ngày trước, Thục Vân còn nói với tôi, nói rằng trên đường cô ấy về nhà hình như có người theo dõi cô ấy, tôi không muốn khiến cho cô ấy nghĩ rằng người theo dõi cô ấy chính là bạn tốt cũng là người ở chung với tôi! Cậu đã biết chưa?”
Đại Địa cười cười xoay người đi vào phòng bếp đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.



“Yeah!”



Trương Lãng phấn chấn nhẹ buông tay —- ‘phịch’ một tiếng, nệm ghế lại bị hút lại. Trương Lãng lại đưa tay kéo ra.



Sau khi ăn xong cơm chiều, Đại Địa ngồi ở trên sofa xem TV, Trương Lãng thì đang thu dọn bàn ăn.



Đem giấy gói thức ăn cẩn thận bao lại đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, đây chính là cơm trưa ngày mai của hắn đó nha, không thể để mất mùi được. Cầm khăn lau lau bàn thật sạch khô. Lại vào phòng bếp cầm chén đĩa rửa thật sạch sẽ, đặt lên trên giá đựng có rãnh cho khô nước. Rửa sạch tay quay lại phòng khách.



Đưa cho Đại Địa một hộp kem chocolate, Trương Lãng thuận miệng nói:



“Đại Địa nha, tôi phải đi ra ngoài một lát. Tối nay có hẹn với một người bạn, có thể là sẽ về nhà muộn một chút. Cậu không cần chờ cửa, ngủ trước đi.”



“A, đã biết. Đi đường cẩn thận. Lúc đi ra ngoài, nhớ tiện tay đem rác xuống tầng dưới đổ đi nhé.”



Nhận kem, Đại Địa nhìn màn hình TV đáp lại.



“Ừ.”



Cho xe chạy đến cửa nhà cạnh nhà Lý Thục Vân, nhìn đồng hồ đã là 20 giờ kém 25 phút, Lý Thục Vân hẳn là cũng sắp đi ra rồi. Trương Lãng ngồi trong xe đợi bắt kẻ thông ***.



A, đi ra rồi! Mùa hè còn chưa đến, cô thế nhưng lại dám mặc váy như thế kia cho tôi nhìn sao! Hừ! Hồ ly tinh. —- Please, hắn không phải là tổng biên tập thời trang sao? Thay đổi lần lượt theo mùa không phải là thời trang sao!



Chỉ thấy Lý Thục Vân bị Trương Lãng kêu là hồ ly tinh một thân váy liền áo màu tím, trên người mặc một chiếc áo khoác không kéo khóa che đến hết ngực màu trắng, mái tóc thật dài cũng không buộc lại mà xõa tung tự nhiên ở hai vai. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, trông có vẻ rất nhã nhặn lịch sự và nhẹ nhàng, không hổ là một người đẹp cổ điển.