Gian Khách
Chương 246 : Vinh hạnh
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
- Kiểu chuyện như thế này cũng không thể trách người khác được.
Nghe thấy Thai Chi Nguyên than vãn, Hứa Nhạc cảm thấy không đúng, yên lặng một hồi lâu, quyết định vẫn nói cách nhìn của mình ra:
- Anh là người thừa kế của một trong Thất Đại Gia Tộc, với những người dân bình thường như chúng tôi, vốn sinh ra đã là người của hai thế giới, bản thân anh có lẽ từ trước đến nay chưa từng chú ý tới, anh có cố tỏ ra chan hòa thế nào, nhưng chỉ cần đứng trước mặt người khác… Chẳng hạn như lúc này, anh sẽ tự nhiên lộ ra một khí chất nào đó.
Thai Chi Nguyên hứng chí nhìn hắn, hỏi:
- Khí chất gì?
- Tôi không thể nói rõ.
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng:
- Tóm lại không phải là thứ gì tôi thích được, có lẽ là quá bình thản, giống như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều nằm trong lòng bàn tay của anh vậy. Có lẽ mọi người bên cạnh anh đều đã quen với bộ dạng này của anh, nhưng khi tôi và anh quen nhau, anh chỉ là một sinh viên giàu có bình thường, cho nên tôi không quen lắm.
Thai Chi Nguyên nghe thấy những lời này bật cười thành tiếng, nói:
- Tôi chưa từng nghĩ, thì ra tôi trong mắt anh lại khó chịu đến thế.
Hứa Nhạc bèn giải thích nói:
- Không phải khó chịu, mà là không thích ứng.
Thai Chi Nguyên im lặng chốc lát, rồi nghiêm túc nói:
- Những điều anh nói có lý, tôi không nên quá khắt khe làm gì. Thế giới này từ trước đến này vốn bất công, có người sinh ra đã có quyền lực và nguồn lực hơn người khác, chẳng hạn như tôi. Tôi sẽ không già mồm nói rằng, đây là một sự đau khổ, bởi vì… bất cứ người nào ngoài tôi ra dường như đều muốn có sự đau khổ này mà không thể.
Hắn nhìn khuôn mặt bình phàm thân thiết của Hứa Nhạc, bình thản nói:
- Nói cái khác đi, sáng nay trong phòng đối chiến chơi có vui không?
- Ta rất cảm ơn cậu vừa rồi đã không bắn chết ta, mà còn cho ta một cơ hội nói chuyện… Ta đến từ trong núi.
Người trung niên bỏ tách cà phê xuống, bình thản nhìn thiếu niên trên sô pha:
- Hy vọng không khiến cậu bất ngờ.
Thai Chi Nguyên nghe xong lời này liền im lặng, còn hai mắt Cận quản gia sau lưng hắn nheo lại, lộ rõ hàn ý. Giai cấp đặc quyền của Liên Bang và quân Phiến loạn trong núi trước nay như nước với lửa, đối phương lại là người trong núi đến?
Thai Chi Nguyên suy nghĩ một hồi, khóe môi hiện ra nụ cười, hỏi:
- Tôi nghĩ ông nên biết, mẹ tôi đã từ chối lời cầu kiến của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Lãnh tụ Nam Thủy có lẽ sẽ không để một người không thể nào có lời hứa gì đến đây nói chuyện, như vậy xem ra, địa vị của ông trong núi có lẽ không hề thấp…
- Đồng chí Mạch Đức Lâm mấy năm nay đã không vào núi rồi.
Người trung niên giải thích cho nghi vấn của Thai Chi Nguyên một cách tự nhiên.
- Trong núi ông đứng hàng thứ mấy?
Thai Chi Nguyên cau mày, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt hèn mọn của người trung niên.
- Tôi trực tiếp làm việc hỗ trợ cho đồng chí Nam Thủy.
Người trung niên nghiêm túc nói:
- Cho nên tôi có tư cách toàn quyền xử lý.
Thai Chi Nguyên có trầm tĩnh thế nào, sau khi nghe được câu trả lời này, con mắt cũng bất giác co lại, còn Cận quản gia sau lưng hắn thì bắt đầu hối hận, nếu sớm biết thân phận thật của người này, hắn nhất định không để cho thiếu gia mạo hiểm gặp mặt người này.
Im lặng một hồi lâu, Thai Chi Nguyên mới khẽ thở dài nói:
- Không ngờ lại có thể nhìn thấy gián điệp đầu sỏ thành công nhất trong Hiến Lịch 37, điều này thật đúng là vinh hạnh của tôi.