Gian Khách
Chương 253 : Câu chuyện liên quan đến Giản Thủy Nhi
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
- Ai có thể biết được hành trình ngày hôm sau của tôi?
- Không có.
Thai Chi Nguyên nhìn Cận quản gia mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, nguy hiểm từ đâu mà đến.
- Theo phân tích bên trong của Cục Điều Tra Liên Bang, trong tình hình trước mắt, những gia tộc ủng hộ mấy vị ứng viên tranh cử Tổng Thống, có lẽ đã rất tức giận với thiếu gia.
- Đều chỉ là suy đoán thôi.
Thai Chi Nguyên nói:
- Qua mấy tháng nữa, tôi sắp rời khỏi Đại học Lê Hoa, đi phục binh ở Tây Lâm, lẽ nào ông còn hy vọng trong binh doanh, bên cạnh tôi cũng có đầy những bảo vệ của gia tộc sao?
o0o
- Các văn bản pháp luật được ký khi chưa đầy mười bốn tuổi đích thực không có hiệu lực. Nhưng bản văn kiện pháp luật này, tôi công nhận hiệu quả của nó… Bởi vì cô ấy là Giản Thủy Nhi.
Vụ kiện kéo dài ảnh hưởng đã lâu, đã thành một tin tức sốt dẻo nhất ngoài tin nội chiến ra trên kênh tin tức của truyền hình Liên Bang. Còn kết quả cuối cùng của vụ kiện, đặc biệt là sau lời của quan tòa án Tối cao Liên Bang, khiến địa vị của Giản Thủy Nhi trong lòng dân chúng lại được nâng lên thêm một tầng cao mới.
Lúc đó có một hiện tượng vô cùng thú vị, hai kênh truyền hình có hiệu suất thu hút người xem nhất, đều đang chiếu Giản Thủy Nhi. Chẳng qua là một kênh chiếu bộ phim truyền hình dài tập mà cô ấy diễn, còn cái mà kênh tin tức chiếu, lại là vụ kiện đặc biệt liên quan đến cô, hai kênh này dựa vào Giản Thủy Nhi, đã không ngừng đả lôi đài, một thời tạo ra một cuộc bàn luận sôi nổi.
Nhưng ai có thể nói, vụ kiện ấy đặc sắc hơn bộ phim truyền hình?
Hôm nay là buổi biểu diễn cá nhân và là buổi tuyên truyền ca khúc mới của Giản Thủy Nhi, ngoài bài hát cuối của bộ phim truyền hình ấy ra, Giản Thủy Nhi chưa từng hát thêm bài nào. Buổi tuyên truyền bài hát mới ngày hôm nay không ở Đặc khu Thủ đô, cũng không ở cái đô thị lớn nhất ấy, mà được tổ chức ở Đại Học Thành Lâm Hải Châu, điều này khiến cho các quan chức và dân chúng ở Lâm Hải Châu đều cảm thấy tự hào, chỉ nhìn những phương tiện giao thông sang trọng ở bên ngoài sân vận động, cũng biết hôm nay không biết có bao nhiêu Nghị Viên trong Châu mang theo người nhà đến thưởng thức.
Hứa Nhạc móc tấm vé trong túi ra, bước vào cổng sân vận động, vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó khác lạ.
Đối với mọi người ở Đông Lâm mà nói, cô Giản Thủy Nhi, đại minh tinh cỡ bự của Liên Bang này, tuyệt đối không phải đơn giản như thần tượng. Dân chúng Đông Lâm sau công nghiệp suy thoái gắng gượng sống nhờ vào phúc lợi Liên Bang, đã quen với việc trong cuộc sống nhạt nhẽo biếng lười, ngày nào cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Giản Thủy Nhi ở bên cạnh trong thời gian dài, khiến người dân Đông Lâm cảm thấy Giản Thủy Nhi không chỉ là một minh tinh lớn, giống hơn nữa là một cô em nhà hàng xóm, ngày ngày ở cùng họ trong bữa tối, hay trong thời gian uống cà phê, hoặc khi họ say rượu… Thói quen là một sức mạnh vô cùng lớn, đã âm thầm chinh phục cuộc sống của người Đông Lâm, thói quen là một tình yêu, có lẽ không phải là tình yêu nam nữ, nhưng cũng là yêu.
Hứa Nhạc rất yêu Giản Thủy Nhi, đã từng nói trong đêm rằng sẽ lấy cô ấy làm vợ, nhưng hôm nay khi hắn sắp được nhìn thấy cô ấy, mới biết rằng, thì ra chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng xa xôi không thể đến ấy, hắn cũng là vui như vậy rồi.