Gian Khách
Chương 257 : Rô bốt màu đen phá tường mà ra
Ngày đăng: 01:14 19/04/20
-Nhìn thấy chiếc xe màu đen không biển hiệu, các nhân viên cận vệ mặc chiến phục tác chiến màu sậm, nhanh chóng xông ra trong thời gian ngắn nhất có thể, phân ra bốn phía xung quanh chiếc xe. Tuy những cận vệ xuất thân từ quân đội này nét mặt vẫn giữ nét cảnh giác, nhưng sự lo lắng trong mắt đã vơi đi nhiều. Hứa Nhạc chú ý tới Thai Chi Nguyên bên cạnh mình, cơ thịt sau lưng vẫn luôn co chặt lại, lúc này cũng có thể bộc phát.
Nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, những nhân viên chuyên nghiệp ở đây nếu không được trải qua huấn luyện chuyên môn, nếu không phải là người có một sự trầm tĩnh không phù hợp với độ tuổi như Thai Chi Nguyên, lý do có thể giải thích cho sự nhẹ nhõm của họ, chỉ có thể là chiếc xe màu đen kia. Hứa Nhạc đoán ra, những người bên cạnh mình có một sự tin tưởng vô bờ với chiếc xe màu đen ấy.
Nhưng cho dù chiếc xe màu đen này là đặc chế, có thể chống đạn, nhưng lẽ nào còn có thể phòng ngự được sự công kích của một con robot chuyên dụng sao? Trong đầu Hứa Nhạc hiện ra một sự khó hiểu, đồng thời ánh mắt của hắn lướt qua nóc ánh đèn của bãi đỗ xe, nhìn vào bức tường xi măng đối diện cửa chính.
Trong khoang ngồi sang trọng, hắn có thể phát hiện tên nội gian sớm hơn những Đặc công Cục Đặc Cần khác, một là vì hắn là người ngoài cuộc, hai là hắn có một nhãn lực và thính lực nhạy bén, ba là những kinh nghiệm trải qua một năm nay, từ sau khi rời khỏi Đặc khu Đông Lâm, hắn luôn cẩn thận quan sát cảnh giác tất cả mọi thứ xung quanh, không lúc nào hết lo lắng có một ngày cảnh sát Liên Bang hoặc lính đặc chủng, sẽ đến đối phó mình, cho nên khi chưa cảm thấy an toàn tuyệt đối, hắn sẽ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tất cả mọi người, cùng những nơi không bình thường nhất.
Dần dần, điều đó đã trở thành một trực giác bản năng của hắn. Ánh mắt hắn nhìn vào bức tường xi măng kia, phát hiện bức tường ấy hơi ẩm ướt, đồng thời lờ mờ nghe thấy một tiếng két, tim hắn chợt rúng động.
Loại quan sát và suy nghĩ này, không tốn nhiều thời gian, lúc này, Thai Chi Nguyên đang được một gã cận vệ bảo vệ, nhanh chóng chui vào chiếc ô tô màu đen.
Con mắt Hứa Nhạc chợt co mạnh lại. Sức mạnh được ý chí điều khiển, luồng khí nóng lại bùng lên sau hông một lần nữa. Khiến hai chân hắn đạp mạnh vào mặt đất, dũng mãnh như một con hổ, bổ tới Thai Chi Nguyên, hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận!
Phản ứng của hắn vẫn chậm hơn một nhịp.
Trước hỏa lực khổng lồ, chiếc xe màu đen không có biển hiệu giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt trong bão tố, lúc nào cũng có thể bị cơn sóng đạn rực rỡ diễm lệ kia lật đổ, sau đó tan nát thành từng mảnh nhỏ, chìm xuống đáy biển, không còn nổi lên nữa.
Còn dưới góc độ duy nhất mà chiếc xe có thể che đậy được, Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên nằm trong vũng máu, dưới những mảnh kim loại nhỏ và mớ đất bùn văng khắp nơi, vốn không thể ngẩng đầu lên, cũng không cách nào lui vào trong Sân vận động, chỉ biết đợi cho những xác đạn kim loạn xé thành máu thịt. Hứa Nhạc nằm trong vũng máu, miệng không ngừng nhẩm niệm, qua phần đáy của chiếc xe màu đen, nhìn thấy phương thức dây xích con robot tiến vào, hắn căng thẳng và phẫn nộ phát hiện dạng hình của con robot mạnh mẽ này.
Sự sợ hãi vô tận khiến sắc mặt Hứa Nhạc trắng bệch lạ thường, lại khiến cho đầu óc hắn lúc này tỉnh táo một cách dị thường, adrenalin tiết ra khiến người trẻ tuổi này trong tuyệt cảnh, cuối cùng đã bộc lộ được dây thần kinh thép mạnh hơn bất cứ người nào, chính lúc này, hắn chính là một tảng đá, một tảng đá Đông Lâm.
Tảng đá dưới sự tấn công của con robot màu đen, cũng nát đi giống đậu phụ, nhưng trước thời khắc nó bị nát đi đấy, tảng đá vẫn có thể giữ được sự điềm tĩnh đáng sợ của nó, giống như Hứa Nhạc lúc này. Hắn nheo mắt lại, cả người hắn lạnh toát nhớ lại toàn bộ bản vẽ về chủng loại robot này trong đầu, nhớ lại tốc độ bắn của súng nòng tròn Đạt Lâm, nhớ lại lượng đạn được lắp trong băng đạn, tính toán thời gian…
Giây thứ tư khi con robot màu đen xuất hiện, bãi đậu xe dưới lòng đất chỉ còn lại hai người Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc còn sống. Cận quản gia trong chiếc xe màu đen lúc này đang phải chịu một sức mạnh va chạm từng tầng từng tầng, liệu có bị chấn động đến chết không, Hứa Nhạc không rõ, hắn chỉ biết mình chỉ kịp tính toán hai giây.
Chính trong lúc này, hắn đã bị chấn động khiến cho hai tai ù ù, bắt được một thanh âm, thanh âm cực nhỏ ấy, giống như tiếng ma sát giữa hai trang giấy. Các nhà khoa học Liên Bang vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề 0.2 giây bị tạm ngừng lại khi tiến hành nạp lại băng đạn mới trong loạt đạn liên thanh… khi tiến hành lắp đặt cho con robot hệ này.
Hứa Nhạc tuy là thiên tài về phương diện con robot, nhưng hắn cũng không có năng lực giải quyết vấn đề này, nhưng hắn biết vấn đề này, biết mình chỉ có 0.2 giây, và hắn vẫn luôn chuẩn bị cho 0.2 giây đó.
Cho nên cùng lúc khi hắn nghe thấy âm thanh nhỏ bé này, nghĩ cũng không nghĩ, trong đầu hắn trống rỗng, mười ngón chân vẫn bấu chặt trên mặt đất như rễ cây chợt phát ra một sức mạnh cường đại, tay phải túm lấy cổ Thai Chi Nguyên, giống như một con trâu rừng đang trốn chạy, dũng mãnh không sợ chết lao thẳng vào cửa chiếc xe màu đen.