Gian Khách

Chương 259 : Cối xay gió cũng biết run

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Hắn là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, em gái nhỏ cũng bị chết non, hắn là một chàng trai thiện lương chân thành, thích giúp đỡ hàng xóm, đỡ người già qua đường. Hắn là thiên tài về mặt robot, hắn là sinh viên dự thính đã tạo ra nhiều kỷ lục ở Đại học Lê Hoa, hắn là nhân vật nhỏ bé thật thà với người, chân thành với mình, hắn là… một thanh niên có năng lực có phẩm đức gánh vác công việc.



Nhưng hắn cũng là một thiếu niên lớn lên từ nhỏ trong bóng tối dưới đường hầm và mỏ quặng, là một đào phạm Liên Bang có sức mạnh thần kỳ trong người, có lúc bản thân hắn cũng quên rằng, rất nhiều năm trước hắn đã là một thiếu niên trầm mặc dám giết người.



Trong màn đêm tối tăm trầm lắng vang vọng tiếng khóc, Hứa Nhạc lúc mười tuổi, đã dùng một mũi ống thủy lực robot đã bị vứt đi trong đống rác, đâm chết một lão đại Hắc đạo của Hà Tây Châu.



Trong bãi đậu xe dưới lòng đất sặc mùi máu tanh và áp lực nặng nề, Hứa Nhạc chưa đầy hai mươi tuổi, bật dậy như một con báo trên mặt đất, như một làn khói đen lao vào phía dưới của con robot quân dụng, không suy nghĩ gì, cả người rung động, đá thật mạnh vào ống thủy lực hiển hiện trước mắt.



Trong đời này của hắn, thứ ống thủy lực này có lẽ thật sự có duyên với hắn. Mỗi lần đều có thể chứng kiến thời khắc hắn sợ hãi nhất, tàn nhẫn với mình nhất.



Cho dù các nhà khoa học Liên Bang có phát huy trí tưởng tượng của mình tới đâu, thân hình máy của con robot này có khổng lồ đến mức nào, sự kết nối lắp đặt quan trọng nhất của hệ thống điều khiển và hệ thống cấu tạo vẫn giống như thời đại của mấy vạn năm trước, toàn bộ đều là lắp đặt thiết bị thủy lực nguyên thủy nhất. Cũng từng có nhà khoa học đề xuất ra các thiết kế khác, nhưng thực tiễn chiến trường tàn nhẫn vô tình sớm đã chứng minh, chỉ có cái nguyên thủy nhất mới đáng tin nhất, kiên cố nhất.



Chân máy của con robot chí ít cũng có bảy ống thủy lực trở lên, to nhỏ không giống nhau, tác dụng cũng khác nhau, phần lớn đều được giấu trong hộ giáp. Có cái được để trong khung hợp kim, còn chiếc ống thủy lực lồ lộ bên ngoài ấy, toàn bộ đều được làm bằng hợp kim, còn to hơn là bắp chân của con người, kiên cố đến độ đủ để chống chọi với sự tấn công tập trung của hỏa lực, cho nên người thiết kế trước nay chưa từng nghĩ sẽ lắp đặt thêm trên ống thủy lực này bất cứ một thiết bị phòng ngự tấn công nào.



Bởi vì trên thế giới này vốn không thể nào có quái vật nào tồn tại như gã Cơ Giáp Sư Phong Dư.



Thân thể của Hứa Nhạc rung động mạnh. Sức mạnh cực đại trong cơ thể, chớp mắt đang truyền đến chân của mình qua vô số con đường trong cơ thể, truyền vào các khớp, vào bàn chân… Chiếc chân mang theo sức mạnh hung bạo xe gió, đá mạnh vào ống thủy lực hợp kim kiên cố lạnh lẽo trên con robot. Phát ra một tiếng nổ nặng nề!
Gã điều khiển trong con robot lúc này, cuối cùng đã phát hiện tên mặc chiếc áo gió quân dụng màu xanh lục đang nằm dưới chân con robot, dường như không giống bình thường. Nhưng hắn lại không có thời gian đi tìm hiểu sự bất bình thường của bên trong cơ thể tên này rốt cuộc ở đâu, chính trong giây phút chiếc xe màu đen biến mất khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, gã chiến sĩ điều khiển robot này đã phát lệnh cho các lính tùy tùng của mình qua máy bộ đàm, đồng thời hai tay như gió, nhập mười bảy chỉ lệnh vào màn hình cảm ứng.



Trong âm thanh điện cơ lớn, con robot khổng lồ chợt trượt đi, giống như vận động viên trượt băng, dựa vào dây xích được lắp trên bàn chân hợp kim của con robot, dưới bãi đậu xe lòng đất nhỏ hẹp nhanh chóng di động, thoáng chốc đã tăng tốc, cơ thể kim loại màu đen mang theo những động tác trượt lướt về phía trước, lao về hướng ra của bãi đậu xe dưới lòng đất, chỉ để lại một âm thanh rung chuyển không khí chói tai…



Sự quả cảm truy kích của con robot màu đen quyết đoán như vậy, lạnh lùng như vậy, ngay cả nhìn cũng không nhìn đến Hứa Nhạc, người đã gây cho hắn một niềm hứng thú vô bờ, người đã dùng cơ thể con người của mình để thành công làm đại pháo chệch đi hướng khác.



Ngoài những Cơ Giáp Sư vương bài đặc cấp ở quân đội Liên Bang, ai có thể có những phản ứng nhanh chóng mau lẹ như vậy, có những động tác thao tác đẹp như vậy?



Con robot màu đen khổng lồ mà khủng bố truy đuổi theo chiếc xe của Thai Chi Nguyên, theo đó là tiếng chuyển động bụi mù trong không khí, biến mất ở lối ra. Hứa Nhạc lúc này rất kinh sợ, lại vốn không cách nào đi lo lắng cho sống chết của Thai Chi Nguyên, bởi vì hắn lúc này chỉ có thể lo lắng cho sự sống chết của mình.



Trong bãi đậu xe dưới lòng đất yên tĩnh, sực mùi máu tanh, khắp nơi đều bị hỏa lực của con robot bắn thành tơi tả, vách tường xi măng vẫn không ngừng rơi vãi mảnh thép và đất nhỏ, trên vách tường phân cách bãi đậu xe có năm lỗ hổng đạn tròn vô cùng đáng sợ, đang bốc ra khói xanh.



Ánh đèn trong bãi đậu xe đã tắt hoàn toàn, bởi vì hệ thống cảm ứng tự động phát hiện ra vụ nổ và nhiệt độ cao, không ngừng phun nước ra, giống như đang đổ trận mưa vậy, cảnh tượng lúc này, giống như trận mưa đêm, trận mưa đêm mà Hứa Nhạc lần đầu tiên giết người ấy.



Hắn nhìn mấy bóng của phần tử vũ trang đang tiến lại gần trong mưa, biết đối phương chắc chắn mang theo thiết bị nhìn trong đêm, mình e rằng sẽ phải chôn tại nơi này… Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi mím chặt, trong lòng lạnh toát, nhưng không nói một tiếng, tay phải vung mạnh lên, cây súng trong tay bắt đầu đột ngột vang lên, đạn súng lập lòe chiếu sáng không gian bóng tối đang đổ mưa.