Gian Khách
Chương 113 : Tấm màn che dần dần được kéo lên
Ngày đăng: 01:13 19/04/20
Thời gian qua đi một tháng, dựa theo cách tính của người Thượng Lâm ở Tinh Quyển Thủ Đô của liên bang, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng của mùa thu. Trên một vài tiểu thuyết thường viết, cuối thu có gió lạnh, mưa phùn lất phất trên vòm trời, nhưng đối với những người ở Đông Lâm đại khu mà nói, thế giới này từ trước tới nay không hề phân ra bốn mùa rõ ràng, có lẽ vì trên bầu khí quyển nơi đây do bụi bặm quá nhiều nên vĩnh viễn không bao giờ được trong lành trọn vẹn, khiến cho cả tinh cầu biến thành một chiếc lồng kính quái dị, nên cái gọi là cuối mùa thu, thật ra cũng chỉ là thay thêm một bộ quần áo mà thôi.
Hôm nay Hứa Nhạc mặc một bộ áo khoác màu xanh đen, bề ngoài có chút giống với một bộ đồng phục sinh viên, làm khuôn mặt vốn bình thường của hắn có thêm vài phần năng động của tuổi trẻ. Lúc này hắn đang ngồi ở chỗ tủ kính bày hàng của cửa hàng sửa chữa đường Hương Lan, nhìn như vô ý, nhưng kỳ thật hắn đang cảnh giác và chăm chú theo dõi động tĩnh ở khu phố bên cạnh.
Ở trong góc nghiêng ở quảng trường số 4 đối diện, chính là trụ sở của phân cục 2, cục cảnh sát, Hà Tây Châu. Một người trung niên mặc một chiếc áo gió, đang không một chút hào hứng đi xuống bậc thang ẩm ướt, chui vào trong ô tô, cảnh sát trong những chiếc ô tô ở bốn phía đều cúi chào, ánh mắt có chút đồng cảm.
Nhìn thấy cảnh này, tâm tình của Hứa Nhạc cũng nhẹ nhõm hơn một chút, hắn đã chăm chú quan sát Bảo Long Đào một tháng, xem ra vị Phó cục trưởng này đã thực sự bị cái thân phận đặc công của liên bang hù dọa không ít, không còn dám đi điều tra vụ việc biểu tình ở Phố Chung Lâu, thậm chí ngay cả đám cô nhi Lý Duy cũng không bị chèn ép gì cả.
Hứa Nhạc không có đầy đủ sự bình tĩnh, hơn nữa đối với việc này hắn cũng có một chút mẫn cảm bẩm sinh, nên hắn tuyệt đối sẽ thử thăm dò xem Bảo Long Đào có thực sự nhận ra mình hay không, hoặc là ngốc nghếch đi mượn một thân phận khác để tiếp cận đối phương, hắn cũng không bởi vì vẻ ngoài bình tĩnh của Bảo phó cục trưởng mà thả lỏng quan sát, mà hắn dùng một sự nhẫn lại vô cùng tốt để chăm chú quan sát đối phương, mãi cho đến khi tất cả thực sự thành gió yên sóng lặng.
Tuy hắn và ông chủ cửa hàng sửa chữa rất giống nhau, đều là fan cuồng nhiệt của Giản Thủy Nhi, nhưng nếu như thật sự chỉ bởi vì muốn xem TV, mà tạo ra sự việc nguy hiểm như vậy, thực sự rất không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu như không phải ông chủ dùng vài thao tác ly gián dụ hoặc hắn, về sự việc 23 kênh truyền hình, thì hắn nhiều lắm cũng chỉ thở dài vài tiếng, sau đó chạy tới cửa hàng mua vài chiếc đĩa CD của Giản Thủy Nhi.
Hắn có chút sợ hãi, cứ nghĩ tới những việc làm của Châu trưởng văn phòng, Hứa Nhạc liền khó mà có thể đè nén được sự sợ hãi của bản thân mình. Nhất là mỗi khi nhớ lại ánh mắt của Bảo Long Đào vào cái đêm hôm đó, hai bắp đùi của hắn đều không nhịn được mà liên tục run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên khi hắn sợ hãi tới một mức nào đó.
Đêm hôm đó, nếu như hắn không nhanh trí, dùng hai chiếc nút áo giả mạo thiết bị liên lạc, lại dùng chiếc gậy kích điện được chế tạo theo phương thức trong quân đội để hù dọa Bảo Long Đào, không biết hắn thực sự sẽ xử lý việc này như thế nào? Cái chỉ tay trong đêm gió nhằm về phía các thiết bị theo dõi và giám sát, nhìn có vẻ ổn định kiêu ngạo, nhưng thực tế là sự sợ hãi vô cùng.
Một tháng không gặp Lý Duy, hắn cứ như vậy xuất hiện trước mắt Hứa Nhạc. Nhìn khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi của thủ lĩnh cô nhi, đôi môi của Hứa Nhạc bỗng nhiên có chút khô khan, không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn dùng âm thanh khàn khàn hỏi:
- Đừng nói là ngươi muốn cho ta biết, ngươi có ý định ghi danh vào đại học đó.
- Ta chỉ có dã tâm chiếm lĩnh toàn bộ giới hắc đạo của Hà Tây Châu.
Âm thanh của Lý Duy cũng có chút khàn khàn, nhưng mà tâm tình của hắn cũng không khẩn trương, cho nên tâm tình của Hứa Nhạc cũng được thả lỏng một chút.
- Đồ vật mà ngươi đã cho ta . . . đã bị người của cục 2 thu rồi, nhưng mà ngươi yên tâm, không có ai biết là của ta đâu.
Lý Duy liếm liếm môi, cả đêm hôm qua phải phải đánh nhau với một bang phái khác, quả thực có chút uể oải.
Hai mắt Hứa Nhạc sáng rực lên, nhưng không phải là ánh mắt của sự hưng phấn, mà là ánh mắt khẩn trương, hai bắp đùi không khống chế được lại bắt dầu co quắp, hắn cảm thấy đống sách trong lòng càng lúc càng nặng.