Gian Khách

Chương 281 : Điên cuồng đua xe

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


- Thời gian mà Cục Hiến Chương cấp phát cho quyền hạn cấp độ 5 cũng chỉ có một ngày...



Trong một chiếc ô tô của Cục Điều Tra Liên Bang đang chạy với tốc độc cao, một gã quan chức trung niên ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang kịch liệt chạy trốn phía trước. Gã quan chức này ấn vào tai nghe của mình, lắng nghe báo cáo trong chốc lát, sau đó liếc nhìn sang màn hình nhỏ trên chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, phát ra mệnh lệnh cho đám thuộc cấp:



- Biết rõ ràng mục tiêu lần này của các cậu là ai! Hắn là một phần tử Chủ nghĩa Khủng bố cùng hung cực ác! Hắn là một tên quân nhân xuất sắc tốt nghiệp Học Viện Quân Sự 1! Hắn là người hiểu rõ quy trình truy bắt của Cục Điều Tra hơn tất cả các cậu! Cho nên, các cậu không được có bất cứ ý tưởng tự cao tự đại nào! Trước khi vào tới thành phố, phải ngăn bàng được chiếc xe ô tô kia, nếu đối phương phản kháng, cho phép nổ súng.



Sau khi tuyên bố mệnh lệnh xong, gã quan chức trung niên này lại mắng một cách phẫn nộ:



- Cục Hiến Chương là đồ con buôn khốn nạn, nói rã lưỡi mới cấp cho mình quyền hạn một ngày, lại chỉ khốn nạn là một cái quyền cấp độ 5 mà thôi. Chẳng lẽ bọn họ không biết gã tiểu tử họ Thi phía trước là một tên nguy hiểm cỡ nào sao?



o0o



Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này đã có chút tái nhợt, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bằng một tốc độ khủng bố là lùi về phía sau. Hệ thống tản nhiệt tự động làm tan băng trên đường cao tốc sớm đã mở lên, bằng không trên tầng băng tuyết dày đặc, với tốc độ chạy như thế này, có lẽ không cần mấy cỗ xe ô tô phía sau đuổi theo, chiếc xe địa hình màu đen của bọn họ đã tự mình xe tan người chết rồi.



Trên khuôn mặt của Thi Thanh Hải không có chút thần sắc khẩn trương nào, ngoại trừ trong cặp mắt có một chút sầu lo mà thôi. Hắn nhẹ nhàng liếm cặp môi khô héo của mình, ngược lại còn có vẻ hơi chút hưng phấn nữa.



- Cậu biết lái xe không?



Hắn nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, suy tính về mấy chiếc ô tô đang dùng tốc độ cao đuổi theo phía sau.



- Không biết.



Hứa Nhạc trả lời rất nhanh, không một chút do dự. Hắn biết rõ ràng trong thời khắc khẩn trương này, bất cứ chần chờ gì cũng có thể tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.



- Dám lái không?
o0o



Hung hăng lao tới, chiếc xe ô tô địa hình màu đen đã được tắt máy kia vẫn tiếp tục lao tới hơn hai trăm thước nữa, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt tốc độ. Dưới phương thức cùng lúc sử dụng cả ba loại phanh giảm tốc đồng thời tác dụng, nhưng nó vẫn hung hăng lao thẳng vào cổng chisng của cái gara, phát lên một tiếng vang thật lớn.



Thi Thanh Hải nhấc khẩu súng trường lên, sắc mặt tái nhợt leo xuống khỏi ô tô, suýt nữa ngã ra. Hắn là một gã quân nhân máu lạnh đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, lúc trước đối diện với mưa bom bão đạn, cũng không hề hoảng sợ chút nào. Nhưng mà lần này ngồi trên chiếc xe do Hứa Nhạc lái, hắn lại có cảm giác sợ hãi.



- Sau này có chết tôi cũng không để cậu lái xe nữa!



Thi Thanh Hải vô cùng thống khổ trừng mắt nhìn Hứa Nhạc đang ngồi sau tay lái:



- Tôi thà rằng bị Cục Điều Tra bắt về nghiêm hình tra tấn, cũng không muốn cùng cậu chơi trò chơi liều mạng.



Sắc mặt của Hứa Nhạc cũng đồng dạng tái nhợt dị thường. Thân trên của hắn cùng với hai cánh tay trên không trung vẫn còn đang run run nhẹ, vẫn không có cách nào rời khỏi chỗ ngồi. Hắn liếc mắt nhìn Thi Thanh Hải một cái, dùng thanh âm run rẩy nói:



- Mau giúp tôi một tay, tôi không ra được.



Thi Thanh Hải nghĩ rằng Hứa Nhạc sau khi trải qua quá trình đua xe điên cuồng chạy trối chết xong, rốt cuộc cũng chịu không nổi cảm giác sợ hãi cùng với khẩn trương này, sợ quá đến mức không cách nào nhúc nhích nổi. Trên mặt thoáng toát ra vẻ ái náy, mở cửa xe, gỡ dây an toàn ra khỏi người Hứa Nhạc, định ôm hắn lôi ra, nhưng mà hắn ôm xong lại cứ đứng yên đó không nhúc nhích nữa.



Hắn nhìn chằm hằm vào cái chân phải của Hứa Nhạc, cái chân phải đang bị bao bọc thành một cây trụ xi măng trắng muốt kia, trong lòng trầm mặc, còn sắc mặt lại trở nên cực kỳ phấn khích.



Nổi khiếp sợ của Hứa Nhạc vẫn còn chưa có tan đi, lau mồ hôi lạnh trên mặt, nói:



- Để tránh đạn, nên tôi đã hụp người xuống, kết quả là chân phải mắc kẹt luôn ở đó, không cách nào nhả chân ga ra được...