Gian Khách

Chương 2101 : Núi báu vật ở trước mặt

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Năm trước trong thư viện Đại học Lê Hoa, Hứa Nhạc có mượn một số loại sách bình luận về tiểu sử của một số nhân vật trong Liên Bang về đọc. Hắn cũng có biết được một số gương mặt của vài vị lão tiên sinh của Liên Bang. Những nhân vật đứng đầu Giới Khoa Học của Liên Bang, cũng không phải là những vị chủ nhiệm trong các Viện Khoa Học, mà là các vị được các trường Đại học xưng là lão tổ tông.



Những tạp chí tập san điện tử kia thường hay viết về những nhân vật, hơn nữa còn là những danh nhân nữa, giống như là Giản Thủy Nhi, hay các vị chính khách nổi tiếng, hay là vị nữ phát thanh viên chuyên mục tin tức của Đài truyền hình Liên Bang. Mà mấy cái tập san về học thuật hay là về các Quỹ Giáo dục của Liên Bang... kỳ thật cũng có chút giống nhau, chỉ là những nhân vật mà nó lựa chọn miêu tả trong đó thì có chút khác biệt. Nó chuyên kiếm những nhân vật về khoa học kỹ thuật làm đối tượng chính, nhắm tới những đọc giả không biết gì về những lý thuyết khoa học thần bí, chuyên tìm hiểu những lý luận xa vời của giới khoa học dị nhân, càng là thần tượng già càng tốt...



Hình ảnh của những lão học giả mặc áo trắng toát kia, ước chừng cũng đã đến mức không đủ để thỏa mãn tính tò mò của công dân Liên Bang, cho nên những tập san học thuật bắp cải kia để câu khách liền đem những lão tiên sinh kia miêu tả thành các quái nhân dị lão, mặc kệ những lão tiên sinh kia đến tột cùng là thiên tài về lịch sử, hay là thiên văn vật lý, tóm lại thông qua ngòi bút tô vẽ của đám ký giả các tập san, đều biến thành các lão hỗn đản hồ đồ cả.



Hiện giờ Hứa Nhạc đi theo lão Giáo sư này, họ Trầm, tên là Song Nguyên, là một tên tuổi cực kỳ nổi danh trong giới khoa học, được đám tập san kia mô tả thành một lão hồ đồ, nhưng mà hắn biết rõ ràng lão Giáo sư họ Trầm này đương nhiên không hề hồ đồ. Hơn mười ngày nay, hắn cùng với lão Giáo sư này đã từng gặp qua ba lần, Hứa Nhạc mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt... Về sau hắn mới nhớ ra, năm đó lúc đọc một vài tập san khoa học, cũng đã từng gặp qua hình ảnh của vị lão tiên sinh này, cũng đã từng đọc qua vài tiểu sử của ông ta.



Hứa Nhạc từ trước đến nay cũng không thể nào tin được những lão học giả đỉnh cấp của Liên Bang đều là những tên quái vật. Trong suy nghĩ của hắn, có thể được phỏng vấn đưa lên những tập san giáo dục kia, tất nhiên đều là người cả. Hắn tuy rằng là một gã nhân viên xuất thân Công Trình Sư bình thường nhưng đối với những lão tiên sinh này cũng có chút tôn kính, thậm chí mơ hồ còn có chút sùng bái nữa.



Hôm nay có cơ hội tiếp cận những chuyên gia đứng đầu Liên Bang này, hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra, nguyên lai hóa ra mấy cái tập san học thuật kia cũng không phải là vẽ chuyện để câu đọc giả, những gì bọn họ viết cũng không hoàn toàn là giả. Tính tình của đám lão tiên sinh kia quả nhiên có chút kỳ quái... Nếu từ đằng xa nhìn về phía núi đá sẽ thấy trên núi vô cùng dễ đi, nhưng hiện tại chạy đến gần mới phát hiện ra, đường đi lên núi, cũng không dễ đi như vậy...



Vị Giáo sư ngồi bên trong phòng nghiên cứu cho đến bây giờ cũng chỉ có liên tiếp phát ra mệnh lệnh, sau đó Hứa Nhạc liền phải bận rộn tối mắt tối mũi, căn bản là không có thời gian để làm những chuyện mà hắn muốn làm. Những cái lý luận tối nghĩa kia, lúc này hắn cũng không cách nào hoàn toàn giải thích được một cách rõ ràng, cần phải lấy được số liệu cùng với các biểu đồ, hoặc là từ một số cơ sở dữ liệu và luận văn bên trong hệ thống vi tính mênh mông cùng với lộn xộn của phòng nghiên cứu để tìm ra những tư liệu tương quan... đối với hắn mà nói, đây cũng là một công việc phi thường khó khăn.



Không hề có tính sáng tạo, cũng không tiếp xúc đến những đầu đề nghiên cứu thực tế gì, công việc thật ra mà nói cũng không tính là một trợ thủ, càng chính xác hơn là một người tiến hành sắp xếp trật tự dữ liệu một cách đơn điệu mà thôi, cũng không phải là một gã nhân viên trợ lý nghiên cứu gì cả. Khó trách với địa vị của Giáo sư Trầm năm xưa trong giới giáo dục, thế nhưng hiện tại trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, cũng không có bất cứ gã nhân viên nghiên cứu nào khác nữa. Cũng khó trách vị Giáo sư Trầm con kia lại xúc động như vậy, chạy đến cuộc thi chiêu mộ nhân viên mùa xuân của Quả Xác mà cướp người... Xem ra vị Giáo sư Trầm con kia cũng đã bị vị lão Giáo sư Trầm này bức đến thảm thương.



Công việc của Hứa Nhạc hằng ngày nhìn qua tựa như là đơn giản, trên thực tế lại thập phần phức tạp vất vả. Vấn đề mấu chốt nhất vẫn là sự buồn tẻ của công việc, tựa như Lâm Hải Châu quanh năm rét lạnh, hay là tại Đại khu Đông Lâm, một lần tuyết là liền mấy tháng, hoặc là bầu trời quanh năm lúc nào cũng hôn ám, chưa từng xuất hiện biến hóa gì. Sự đơn điệu làm cho người ta chán nản.
- Anh thật đúng là một gã không sợ phiền toái.



Nồi canh này lúc sáng sớm trước khi ra khỏi nhà Hứa Nhạc đã nấu nướng sẵn, đồ ăn thì buổi tối sau khi rời khỏi chỗ làm chạy ra chợ mua. Hứa Nhạc nghe có chút không hiểu rõ, ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, chần chờ hỏi:



- Có gì mà phiền toái chứ?



- Vì sao lại không ăn đồ ăn có sẵn?



Trâu Úc dùng thìa múc lên một cái chân gà, nhíu mày, nói:



- Hiện tại xem như anh cũng là người có chút tiền, đi quán ăn hẳn cũng không thành vấn đề chứ?



- Thịt tổng hợp mặc dù không có thứ gì độc hại, nhưng dù sao cũng không phải là thực phẩm thiên nhiên. Con gà rừng này là ta mua trong chợ đen tại Vọng Đô, còn mắc hơn ở quán ăn một chút...



Hứa Nhạc chăm chú giải thích. Hắn cũng không muốn khoe khoang năng lực của mình, mà là muốn nhắc nhở đối phương một chút, phụ nữ có thai nên ăn uống cẩn thận một tí.