Gian Khách

Chương 2104 : Lâm hoa tàn xuân hồng

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Mặc dù tên quân nhân kia có chút khiếp sợ đối với lực lượng mà bàn tay của gã thanh niên kia truyền tới, nhưng hắn vẫn như cũ tiếp tục động tác của mình. Sau hắn còn có một người nữa nhào lên cùng ra tay!



Chuyện xảy ra bên này sớm đã thu hút ánh mắt của vô số khách nhân trong quán trà này. Nhìn tình cảnh giống như là hổ báo đang săn thỏ kia, ánh mắt của đám khách nhân kia nhất thời biến sắc, nghĩ thầm đại khái gã tiểu tử kia đã gặp phiền phức lớn rồi.



Hiện tại Hứa Nhạc sau khi trải qua lần hôn mê kia, đã gần như thành công khống chế được cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể mình, có thể nắm chắc việc khống chế nó một cách thành thục. Mười động tác kỳ quái mà Phong Dư đại thúc sớm đã trở thành bản năng của cơ thể hắn. Mỗi một động tác hắn thực hiện, mặc dù có lẽ không thuộc phạm trù quy tắc gì, thế nhưng trong thực chiến lại có vẻ vô cùng chuẩn xác cùng với cường hãn.



Vẫn là câu nói đó, luận về khả năng đánh nhau, trong toàn bộ Liên Bang đại khái cũng không có mấy người là đối thủ của hắn.



Cũng không có gì ngoài ý muốn phát sinh, thân trên Hứa Nhạc khẽ phất tay mấy cái, bốp bốp mấy cái vang lên... Thân dưới hai chân Hứa Nhạc phân ra, tay phải đánh lên, dưới chân giống như mọc rễ đứng tại chỗ, thế nhưng hai gã quân nhân đến từ Khoa Nội Vụ của Quân Khu III cũng đã bị đánh văng ra, rên rỉ liên hồi.



Một gã ngực bị đánh nghiêm trọng, xương ngực đau nhức không ngừng. Một người chân bị dẫm mạnh một cước, đầu gối hơi có chút biến hình... Loại cảm giác đau đớn mang theo chút chua xót này xâm nhập vào thân thể vốn được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vô cùng mạnh mẽ của bọn họ, thế nhưng lại khiến cho cơ thể bọn họ bắt đầu run rẩy mãnh liệt, không cách nào làm ra động tác ứng phó tiếp theo được.



Gã quân nhân động thủ đầu tiên thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ ràng Hứa Nhạc đến tột cùng là ra tay như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt lúc đó, tựa như có mười mấy cái chùy sắt từ những phương hướng không thể nào tin nổi đánh thẳng vào người hắn, tốc độ nhanh vô cùng, không cách nào đón đỡ được. Mặc dù hắn đã dùng tay đỡ được mấy quyền, nhưng vẫn như cũ bị đánh lên người đến mức ê ẩm cả toàn thân.



Gã quân nhân lau đi máu tươi trên khóe môi, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc ở trước mặt. Hắn biết rõ lúc nãy đối phương cũng đã nương tay với mình, nếu đối phương lựa chọn những vị trí yếu hại hơn, như vậy hiện tại mình ngã xuống đất chỉ sợ cũng đã lâm vào hôn mê luôn rồi.



Hứa Nhạc cũng không phải là người vì chuyện ghen tuông bóng gió mà ẩu đả đánh nhau. Huống chi chuyện này liên quan đến đứa nhỏ trong bụng của Trâu Úc, vừa có ghen tuông vừa có dấm chua nữa... Hơn nữa chuyện này đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề. Cho nên hắn ra tay cũng có chút chừng mực.



Hắn thu hồi nắm tay, che lại trước người Trâu Úc, nhìn Trâu Hựu, nói:



- Nơi này là Vọng Đô, không phải là Quân Khu III, cũng không phải là Lâm Hải. Tốt nhất là nên giữ mặt mũi cho cha anh một chút.



Trâu Hựu mãi cho đến lúc này mới lần đầu tiên chân chính nhìn rõ mặt của Hứa Nhạc. Hắn rất dễ dàng nhận ra khuôn mặt bình thường trầm mặc này là ai. Mặc dù hắn và Hứa Nhạc chỉ gặp qua có một lần, nhưng lần đó đã làm cho hai anh em Trâu Gia nhà hắn bị nhục nhã nặng nề. Sau đó lại đến Câu Tử tàn phế, hơn nữa Thai Chi Nguyên còn đích thân gọi điện cho hắn, khiến cho hắn có ấn tượng rất sâu sắc đối với Hứa Nhạc.



Vào giờ phút này, Trâu Hựu cảm thấy mấy gã nhân viên thuộc cấp mà mình phái ra tìm em gái mình đúng là một đám phế vật, chỉ báo cáo cho mình người ở trong căn nhà trọ là một gã thanh niên, cũng không điều tra ra được thân phận chân thật của gã thanh niên này.



- Không ngờ lại là hắn!
- Anh cứ coi như đứa bé trong bụng nàng là của tôi đi. Nếu như anh dám đụng đến đứa bé này, tôi sẽ khiến cho anh và cha anh phải cực kỳ hối hận...



- Đủ rồi!



Trâu Úc nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc, đột nhiên đập mạnh tách trà bằng sứ đang cầm trong tay của mình khiến cho nó vỡ tan tành. Nàng dùng một loại khuôn mặt lạnh lùng mà cười cợt, đứng nhìn thẳng vào hai gã nam nhân trước mặt, nói:



- Hai vị Đại lão gia này, muốn nói gì thì nói sao? Hình như các người có chút lầm lẫn rồi, đứa bé này là của tôi... Liên quan gì đến các vị cơ chứ? Tôi cũng có quyền của tôi, từ khi nào các vị cho rằng mình có quyền mà đi can thiệp vậy?



Hứa Nhạc nghĩ thầm, ít nhất hiện tại cô muốn để cho gia đình cô nghĩ rằng đứa nhỏ này là của tôi, đương nhiên là có liên quan đến tôi rồi. Trâu Hựu thì nghĩ thầm, cái con nha đầu chết tiệt kia... Hai gã nam nhân này vừa mới độc thoại trong lòng một chút, liền đã ngừng bặt lại, sắc mặt bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ khiếp sợ cùng với tái nhợt, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.



Trâu Úc sắc mặt không hề thay đổi, nhặt lên một mảnh sứ vỡ, đặt lên trên khuôn mặt thanh tú không hề có trang điểm của mình, khuôn mặt lạnh lùng đến băng lãnh, khuôn mặt trắng muốt... hờ hững mà rạch một đường dài trên đó!



Dần dần, một vệt máu tươi chợt từ trên dấu rạch kia chảy ra ngoài, Lâm hoa tàn xuân hồng...



- Nói lại với cha, em muốn ở lại chỗ của Hứa Nhạc mà dưỡng thai. Không cần kiếm thêm đám lính lác kia đến quấy rầy em...



Khuôn mặt thấm máu tươi của Trâu Đại Tiểu thư lạnh lùng nhìn anh của mình:



- Anh muốn bắt em về, hoặc là giết Hứa Nhạc, như vậy anh chuẩn bị nhận lấy một xác hai mạng của em đi.



Sau đó nàng quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Hứa Nhạc cả người đã cứng ngắc kế bên, nháy mắt một cái, mỉm cười nói:



- Giúp tôi đến Bệnh viện chữa lại khuôn mặt, thuận tiện kiểm tra tình hình đứa bé luôn...



Máu tươi từ trên khuôn mặt nàng chảy xuống cằm, nhỏ lên mặt bàn, thế nhưng nữ nhân đang mang thai này lại bình tĩnh mỉm cười, căn bản không biết cái gì gọi là đau cả.