Gian Khách

Chương 2107 : Phòng thí nghiệm... của ta (Hạ)

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Hứa Nhạc nhẹ nhàng dụi dụi hai mắt, lại nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt nữa. Hắn từ nhỏ đã lấy mục tiêu trở thành một gã thợ bảo dưỡng đứng đầu Liên Bang, hắn cực kỳ chú ý bảo vệ hai mắt cùng với hai tay của mình, chuyện này đã gần như là trở thành một loại bản năng của hắn.



Bước ra khỏi cánh cổng lớn phòng thí nghiệm, ánh mắt trời chiếu rọi trên cao, xuyên qua đỉnh đầu thủy tinh trong suốt của hệ thống điều hòa nhiệt độ, chiếu lên trên người của hắn, lúc này hắn mới nhớ tới, hẳn là tới giờ cơm trưa.



Bên trong cái hành lang dài thăm thẳm lúc nào cũng choáng đầy cảm xúc kim loại, đám người mặc quần áo bảo hộ lao động trầm mặc đi lại. Những gã nhân viên công tác trong Sở Nghiên Cứu nơi đây rất hiếm khi nào trao đổi với nhau, nói chuyện phiếm gần như không có, bọn họ tựa hồ có bản năng đem những đầu đề nghiên cứu của mình lên hàng đầu, đứng ở bên trong phòng thí nghiệm của mình, tiến hành nghiên cứu, giống như là một con chuột chũi trầm lặng cả ngày không bao giờ rời khỏi cái tổ ấm áp của mình. Cho dù là khi giữa các bộ ngành liên quan đến tiến hành hỗ trợ kỹ thuật đi chăng nữa, thông thường cũng là thông qua hình thức email để tiến hành liên hệ.



Đây đúng là bộ dáng Sở Nghiên Cứu theo đúng tưởng tượng của Hứa Nhạc, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, bên trong xã hội nhân loại cũng không có vùng đất yên bình, cái Sở Nghiên Cứu dày đặc không khí học thuật này, vẫn là một cái hình ảnh thu nhỏ của cả một xã hội. Nơi này vẫn như cũ có sự đấu tranh chính trị, sự đấu đá giữa các nhân loại, chỉ là những chuyện tình rắc rối xấu xa này trên cơ bản đều cũng chỉ xảy ra trong tầng lớp các quan chức cao cấp của Sở Nghiên Cứu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những nhân viên nghiên cứu cỏn con như hắn.



Ngồi trong căn-tin trầm mặc ăn cơm, tinh tế cắn nuốt, Hứa Nhạc biết hiện tại mình phải ăn nhiều một chút, bằng không buổi chiều một khi sử dụng đến cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể kia, còn không biết sẽ đói đến mức nào nữa.



Sở Nghiên Cứu cùng với Học Viện Quân Sự I nằm chung một khu vực, nhưng mà các phương tiện sử dụng khác đều hoàn toàn tách biệt với nhau. Trong phòng ăn rộng chừng hơn ngàn mét vuông, tổng cộng cũng không tới chục gã nhân viên nghiên cứu đang ngồi ăn trong đó. Hứa Nhạc một mình một người trầm mặc ngồi trong một góc, ánh mắt chú ý đến mấy gã đồng nghiệp bình thường không nói với nhau một câu nào kia… Ngồi bọn chúng ngồi chung một bàn có vẻ thân mật với nhau, nhất là mấy gã nhân viên cùng một tổ nghiên cứu. Bọn họ tựa hồ đang tranh cãi sôi nổi cái gì đó, hình như trong mấy vấn đề nghiên cứu của Bộ Công Trình đang xuất hiện vấn đề gì đó khó có thể giải quyết…



Bản thân Công ty Cơ khí Quả Xác có được sự ủng hộ tuyệt đối của Chính phủ cùng với Quân đội, ngành quan trọng nhất cũng là ngành độc lập nhất, tự nhiên là bộ phận nghiên cứu. Nếu như nói Sở Nghiên Cứu thiên về lý luận chỉ đạo cho đến việc nghiên cứu thăm dò các phát minh mới nhất, như vậy Bộ Công Trình lại chính là thiên về ứng dụng những phát minh, nghiên cứu đó vào trong thực tiễn. Thành quả nghiên cứu của Sở Nghiên Cứu, thường thường phải nhờ vào những nhân viên kỹ thuật của Bộ Công Trình chuyển thành sản phẩm thực tiễn. Các công ty, xí nghiệp cơ khí dưới quyền của công ty Quả Xác chuyên sản xuất ra chiến hạm, robot, thậm chí ô tô, du thuyền, đồ điện gia dụng… cung cấp cho xã hội Liên Bang, tất cả các bản thiết kế đó, toàn bộ đều xuất xứ từ Bộ Công Trình.




Hắn cũng không có lập tức bắt tay vào việc bắt đầu trắc nghiệm cỗ lực lượng cổ quái bên trong cơ thể của mình, mà đầu tiên đóng lại hệ thống tự động ghi chép dữ liệu của hệ thống máy tính trung tâm điều khiển của phòng thí nghiệm, sau đó híp mắt lại, ngồi xuống một góc sáng sủa bên trong phòng thí nghiệm mà tra xét lại một lượt. Hắn cuối cùng vẫn như cũ cảm thấy không chút nào yên tâm, do dự một chút, từ bên trong túi áo khoác đặt trên ghế của mình, lấy ra một cái công cụ lớn cỡ nửa nắm tay, nhẹ nhàng ấn động cái nút trên đó.



Ngón tay Hứa Nhạc vừa ấn vào, lam quang nhàn nhạt từ trên kiện công cụ đơn giản kia chợt lan tỏa ra, giống như là những tinh quang nhàn nhạt từ trong những khỏa tinh cầu trên vũ trụ sâu thẳm kia vậy, không hề có một tia chớp nào, bình tình mà nhẹ nhàng bao phủ xung quanh thân thể của hắn, hơn nữa dần dần lan rộng, mãi đến khi bao phủ toàn bộ không gian bên trong phòng thí nghiệm này.



Bên trong vòng tay mà Phong Dư đại thúc lưu lại cho hắn, cũng không có những sơ đồ thiết kế gì đặc biệt hơn người, nhưng lại có lưu lại hệ thống sơ đồ thiết kế của thứ dụng cụ đơn giản này. Mãi cho đến hôm nay, Hứa Nhạc vẫn như cũ không hiểu rõ ràng lắm, thứ dụng cụ nhìn qua hết sức thô sơ, đơn giản như thế này, có thể tạm thời ngăn cách quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, tạm thời khiến cho hệ thống giám sát điện tử tầng tầng lớp lớp của Liên Bang có thể mất đi hiệu lực, rốt lại là dựa theo nguyên lý nào để làm việc, nhưng một thời gian trước đây hắn cũng không ngại lắm dựa theo sơ đồ thiết kế kia để phục chế lại thứ dụng cụ này.



Từ lúc ở trong biệt khu H1 của Đại học Lê Hoa tiến hành huấn luyện robot, Hứa Nhạc liền chuẩn bị tốt thứ dụng cụ này. Thời gian mà luồng quang mang màu xanh nhàn nhạt kia ngăn cách sự giám sát cũng không quá lâu, nhưng Hứa Nhạc cũng không có đắm chìm trong ký ức, mà là dùng tốc độ nhanh nhất để tiến nhập vào sự thao tác, đem bốn kiện công cụ kia thông qua hệ thống dây dẫn, gắn chặt lên trên da thịt của mình, cuối cùng kết nối với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ của máy vi tính.



Bên trong phòng thí nhiệm im lặng kia, chỉ còn có tiếng vang của hệ thống thông gió cùng với hệ thống hút bụi tự động… Trong suốt quá trình thao tác, thân thể Hứa Nhạc bị bao phủ trong tầng lam quang, nhắm chặt hai mắt lại, sau đó thân thể bắt đầu khẽ run lên, loại run rẩy này càng ngày càng kịch liệt, thế cho nên những dây dẫn dữ liệu gắn trên người của hắn, giống như là cành liễu trước gió vậy, không ngừng lung lay, thời khắc nào cũng có thể gãy lìa.



Lực lượng cường đại, nóng rực, mạnh mẽ như nước lũ khó tả sẽ theo tâm ý, từ bên hông của hắn sinh ra, sau đó theo mấy thông đạo cổ quái, xâm nhập vào tứ chi của hắn, theo mấy mảnh kim loại cách điện, đi vào trong những dây dẫn dữ liệu, đi vào trong hệ thống thu thập tư liệu cảm ứng ý nghĩ lỗi thời của robot Liên Bang…