Gian Khách

Chương 2110 : Lợi gia, Lý cuồng nhân

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


- Hy vọng cô cũng không phải là cố tình khiến cho cha cô mất mặt.



Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn về phía miếng thịt bò tổng hợp trên bàn.



- Tôi không có hứng thú chơi đùa mấy chuyện như vậy.



Trâu Úc nhẹ nhàng hớp một ngụm Hồng Tửu, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn:



- Tôi chỉ là muốn đem chuyện mang thai của mình công bố ra cho mọi người mà thôi… Cha của tôi là một quân nhân chân chính, tôi cuối cùng cũng không có khả năng dựa vào anh hay là tự cào rách mặt mình để mà đối đầu với ông ấy… Nếu toàn bộ Đặc khu Thủ đô đều biết được tôi mang thai, có lẽ sự tình cũng sẽ đơn giản hơn một chút… Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện của tôi nữa.



Trâu Úc đặt chén rượu xuống, nhìn hắn, nhẹ giọng nói:



- Hay là nói tới chuyện ở Sở Nghiên Cứu của anh đi, tôi cũng có chút tò mò, hôm nay vì sao anh lại tan tầm trễ đến như thế?



Hứa Nhạc đang cặm cụi cắt thịt trên cái đĩa đồ ăn bằng sứ trên bàn trước mặt mình, hắn trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, nói ra một vài chuyện lặt vặt không liên quan đến vấn đề bảo mật trong phòng thí nghiệm, đơn giản nói lại một lượt.



Cặp mi Trâu Úc cụp xuống, bỗng nhiên mở miệng nói:



- Trước kia đã từng nghe anh nói qua, Bộ Công Trình của Công ty Quả Xác lúc đầu đã từng chọn anh, nhưng anh lại chọn Sở Nghiên Cứu… Một khi đã như vậy, vì cái gì lần này anh lại muốn nắm bắt cơ hội đi đến Bộ Công Trình?



- Nếu trực tiếp đi vào Bộ Công Trình, tôi chỉ có thể bắt đầu từ chỗ một Công Trình Sư cấp thấp nhất, không có khả năng tiếp xúc đến những thứ mà tôi muốn tiếp xúc. Nhưng nếu tôi tại Sở Nghiên Cứu, có thể trợ giúp Bộ Công Trình giải quyết vấn đề hiện tại mà họ gặp phải, như vậy tương lai khi đến Bộ Công Trình, ít nhất tôi có thể đưa ra yêu cầu của mình.



Hứa Nhạc một lần nữa tiếp tục công việc cắt thịt của hắn, khẽ cúi đầu trả lời.



- Là robot?



Trâu Úc bỗng nhiên giảo hoạt nhìn hắn một cái.



- Bí mật.



Hứa Nhạc cũng không có ngẩng đầu lên.



Trâu Úc tựa hồ như suy nghĩ cái gì đó, nhìn gã nam nhân trước mặt mình, mở miệng nói:



- Ở cùng với anh đến nay khoảng 20 ngày rồi, tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng có thấy qua ai xem trọng thời gian hơn so với anh. Mỗi buổi tối sau khi rửa chén đũa xong, anh còn tiếp tục ở trong phòng nghiên cứu đến tận khuya. Tôi không biết rõ, anh đến tột cùng là muốn theo đuổi cái gì… hoặc là nói, anh đến tột cùng là muốn làm chuyện gì? Cũng đừng nói với tôi là anh muốn trở nên nổi tiếng. Nếu như là vì cái này, với mối quan hệ giữa anh và Thái Tử ca ca, anh chỉ cần nói một tiếng, Thai Gia liền trải trước mặt anh một con đường tràn ngập hào quang…



Ngón tay Hứa Nhạc chợt ngừng lại một chút. Hắn không ngờ Trâu Úc cư nhiên lại trực tiếp hỏi ra vấn đề này. Trầm mặc một lát, hắn dùng nĩa đâm một miếng thịt bò tổng hợp đưa lên trên miệng, chậm rãi nhai nuốt. Cặp mày hắn càng ngày càng nhăn lại, uống một ngụm nước trắng, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Trâu Úc:



- Thịt bò tổng hợp ở nơi này, thực chất là thịt trâu rừng.



Hứa Nhạc nói:



- Tôi chán ghét nhất chính là Đạo luật Bảo vệ Động vật Hoang dã. Tôi cũng từng mua một ít thịt trâu rừng tại chợ đen. Chỉ là đám công dân của Liên Bang chỉ có thể sử dụng phương thức lén lút này mà thử nếm qua một chút mùi vị thiên nhiên này. Còn tại nơi này, có thể quang minh chính đại buôn bán như thế, hơn nữa trên thực đơn lại viết là thịt bò tổng hợp. Đây chính là cuộc sống của tầng lớp như cô, chiếm lấy những tài nguyên hơn người khác, hơn nữa vĩnh viễn lại dối trá như thế. Người bình thường vĩnh viễn không biết được các người sử dụng phương pháp gì để xâm chiếm lợi ích của bọn họ. Nói thật, tôi cũng không biết rõ những thứ đó, nhưng mà tôi lại biết các người có làm.



Biểu tình trên mặt Trâu Úc dần dần rõ ràng lên, cẩn thận lắng nghe những gì Hứa Nhạc đang nói.



Hứa Nhạc quét mắt một lần nhìn qua đám thực khách trong phòng ăn của Lâm Viên, cả nam lẫn nữ đều khí vũ bất phàm, quần áo đẹp đẽ sang quý, trên mặt mang theo một tia cô đơn, lạnh lùng nói:



- Đám người tại Đại khu Đông Lâm có thể tưởng tượng ra cuộc sống của đám người tại Thủ đô Tinh Quyển các người sang quý như thế nào, nhưng mà đám người sinh hoạt tại hạ tầng của Liên Bang bọn họ, lại vĩnh viễn không cách nào biết được các người làm thế nào có thể có được một cuộc sống như thế. Một bữa cơm ở nơi này, có thể sánh bằng nửa năm cứu tế của Chính phủ Liên Bang cấp cho một người ở Đông Lâm.



- Vậy mà anh vẫn ăn được như thường?



Trâu Úc bén nhọn hỏi một câu.



- Tất nhiên, tôi giống như hiện tại, cũng gần như là biến thành một phần tử của giai cấp bọn cô, do đó cũng có thể hưởng thụ những địa vị cùng với tài nguyên nhiều hơn một chút.



Hứa Nhạc vỗ nhè nhẹ lên cái mũ quân nhân đặt trên bàn, lắc đầu nói:



- Vừa rồi cô hỏi tôi muốn làm cái gì, kỳ thật tôi chỉ muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.



- Trở nên mạnh mẽ hơn?



Trâu Úc cũng không phải nghe nhầm những lời này, nhưng nàng mẫn cảm vô cùng, cảm giác được trong lòng gã thanh niên đối diện kia tựa hồ có chút bí mật:



- Vì cái gì?


Hứa Nhạc nao nao, lâm vào suy nghĩ. Quặng mỏ không hề nghi ngờ chính là huyết mạch phát triển của Liên Bang, Thai Gia xuất thân là hoàng tộc, có thể hoàn toàn khống chế ngành quặng mỏ cả Liên Bang như thế, đúng là một điều khủng bố. Chỉ là sau khi Đại khu Đông Lâm suy bại, số tinh cầu còn có thể khai thác quặng mỏ chỉ còn lại khoảng bảy mươi mấy cái. Số quặng mỏ có thể tiếp tục khai thác càng ngày càng ít, như vậy lợi ích từ phương diện này cũng đã không còn lớn như trước đây nữa. Thai Chi Nguyên hiện tại đã từ phía sau bức màn thần bí đi ra ngoài, có lẽ nào là có liên quan đến xu thế này?



- Lợi Hiếu Thông trong số hàng ngũ người thừa kế của Lợi Gia đứng hàng thứ hai.



Nhìn sắc mặt biểu hiện trầm trọng của Hứa Nhạc, Trâu Úc cho rằng hắn đang lắng nghe chăm chú chuyện nàng đang nói, cúi đầu nhẹ giọng nói:



- Mặc dù cũng có chút chải chuốc cẩn thận, nhưng chung quy cũng ở mức trung bình. Không giống như đại ca của hắn, được giới thượng lưu Liên Bang công nhận làm Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nam Tử, hắn lại có một trái tim còn lạnh lùng, khó tan chảy hơn cả hoàng kim nữa.



- Vị Lợi Đại thiếu gia kia chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn so với Thi Thanh Hải sao?



Hứa Nhạc nhìn Trâu Úc, có chút không dám tin hỏi.



Khuôn mặt Trâu Úc thoáng có chút ngẩn ra, tựa hồ không muốn đem gã nam nhân kia đánh đồng với Lợi Đại thiếu gia, một lúc lâu sau mới chần chờ nói:



- Cũng không chênh lệch bao nhiêu... Chỉ là cảm giác có chút khác biệt mà thôi. Tôi cũng chỉ là một lần uống trà đàm đạo, được Thai phu nhân dắt theo, nên gặp qua một lần mà thôi.



Hứa Nhạc nghĩ thầm, xem ra quyền thế của Trâu Gia có đến đâu đi nữa, cũng còn xa lắm mới có thể so sánh được với Thất Đại Gia Tộc, có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Liên Bang. Nàng có thể ngồi trong Lâm Viên bình tĩnh giảng thuật lại chuyện của mấy nhân vật đỉnh cao nhất của Liên Bang, hẳn là do Thai phu nhân thích dẫn nàng theo khi ra ngoài mà thôi. Nghĩ đến điểm này, tâm tình của hắn cũng không khỏi có chút khẩn trương. Mặc dù lúc đầu khi sự tình phát sinh, hắn cũng đã trước tiên nói cho Thai Chi Nguyên biết nội tình của chuyện này rồi, nhưng mà Trâu Úc dù sao cũng là cô con dâu do vị phu nhân kia lựa chọn, nếu vị phu nhân kia có gì hiểu lầm, mình làm thế nào có thể giải thích đây?



- Vừa rồi vị Lợi Thất thiếu gia kia... tự hồ cũng có chút ý đối với cô thì phải.



Hứa Nhạc mở miệng hỏi.



- Ánh mắt của anh quả nhiên sắc xảo. Lợi Thất thiếu gia chỉ sợ còn tưởng rằng có thể giấu được anh.



Trâu Úc cúi đầu, khẽ ghim nhẹ một mảnh rau xanh trên bàn, lạnh lùng nói:



- Những người có ý đối với tôi, cũng không phải chỉ có một mình hắn.



Hứa Nhạc tin rằng với sắc đẹp của Trâu Úc, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa gia đình của nàng mặc dù cũng không phải là tuyệt thế hào môn gì, nhưng nói thế nào hiện tại cha của nàng cũng đã là Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, phối hợp với mấy gã thiếu gia của Thất Đại Gia Tộc cũng không phải không thể. Khiến cho hắn có chút khó hiểu chính là, mọi người trong tầng lớp thượng lưu kia hẳn cũng biết rất rõ ràng, Trâu Úc chính là cô con dâu mà Thai phu nhân đã chọn lựa, vì cái gì bọn họ lại còn muốn tiếp cận nàng cơ chứ?



- Gia thế của nhà tôi trong mắt bọn họ còn không đáng để nhắc tới. Vấn đề là tôi chính là nữ nhân được định sẵn của Thái Tử ca ca. Chính cái thân phận này, đối với bọn hắn mà nói, không hề nghi ngờ mới chính là sự hấp dẫn mạnh mẽ nhất. Bọn họ không tiếp cận được với Thái Tử ca ca, đành phải thử thông qua biện pháp theo đuổi tôi để cố tình phô bày quang huy của bọn họ.



Thanh âm Trâu Úc có chút lãnh đạm, trong giọng nói pha chút bi ai nhàn nhạt, ngay cả Hứa Nhạc cũng cảm nhận được một tia rung động.



- Tôi không phải là người như thế! Úc tử! Tôi không phải là người như thế!



Một thanh âm tựa như một đạo bạo lôi chợt vang vọng khắp nhà ăn của Lâm Viên. Màng tai của tất cả mọi người ở đây bị thanh âm này chấn mạnh trở nên có chút ù ù. Mà cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh Hứa Nhạc cùng với cái ly pha lê nước trên bàn hắn cũng vì thanh âm hét to này mà trở bên run rẩy, phát ra tiếng ong ong không dứt.



Trâu Úc rất nhanh đã đưa tay lên bưng kín lỗ tai của mình, sắc mặt có chút trắng bệch. Nhìn động tác của nàng rất nhanh nhẹn, tuyệt đối đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng gặp phải công kích sóng âm đột ngột thế này.



Một gã quân nhân gương mặt phẫn nộ không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh bàn. Không biết hắn đứng đó nghe đã bao lâu rồi, cũng không biết hắn vì sao lại phẫn nộ đến như thế.



Hứa Nhạc ngạc nhiên nhìn gã quân nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nắm chặt dao nĩa trong tay mình, ánh mắt híp lại. Bởi vì bất luận người này hay là thanh âm đột nhiên xuất hiện lúc trước, cũng đều khiến cho hắn cảm thấy sự nguy hiểm trước giờ chưa từng có. Hơn nữa đối phương cư nhiên lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh của hắn, ngay cả hắn căn bản cũng không có phát hiện ra. Chuyện tình như thế này, từ sau khi hắn đi theo Phong Dư đại thúc luyện tập, đã rất lâu năm rồi không có xuất hiện qua.



Gã quân nhân này quả thật vô cùng kỳ lạ, sở dĩ nói hắn kỳ lạ, là bởi vì khuôn mặt của hắn rõ ràng là còn vô cùng non nớt, bất luận là ngũ quan hay là cặp mắt, cũng đều hiển lộ rõ ra tuổi thật sự của hắn cũng không thể nào lớn được. Nhưng mà gã quân nhân thiếu niên này, dáng người lại cực kỳ thô to rắn chắc, thân hình giấu dưới bộ quân phục, tựa hồ như bao hàm lực lượng vô cùng vô tận vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát bộ quân phục kia.



Khuôn mặt non nớt, thân thể cường hãn. Loại tương phản kịch liệt này, tuyệt đối có sự thu hút mạnh mẽ với tất cả mọi người. Mà trong mắt Hứa Nhạc, thứ cũng có sự thu hút mạnh mẽ chính là biểu tượng trên cầu vai của gã quân nhân này. Liên Bang từ khi nào lại xuất hiện một Trung Tá trẻ như vậy?



Trâu Úc lúc này rốt cuộc cũng bỏ hai tay khỏi lỗ tai hắn. Nàng ngạc nhiên nhìn gã quân nhân thiếu niên này, nói thế nào cũng thật không ngờ, đối phương hôm nay lại có mặt ở Đặc khu Thủ Đô, lại trùng hợp chạy tới Lâm Viên lúc này. Ngay sau đó, nàng lại nghĩ tới một việc khác, với tính tình của gã thiếu niên này, chỉ sợ Hứa Nhạc sắp lâm vào tai ương rồi.



Nói thật, không chỉ là nàng, mà ngay cả mấy đại nhân vật bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đối với gã quân nhân thiếu niên này cũng là cực kỳ đau đầu. Bởi vì bất luận là ai, gặp phải một kẻ điên, làm việc bình thường cũng không hề theo bất cứ quy củ gì cả, sau lưng lại có chỗ dựa mạnh mẽ đến kinh người như hắn, đều cảm thấy vô cùng khó giải quyết.



- Trâu Úc! Sao em lại mang thai!



Gã quân nhân thiếu niên kia trợn tròn cặp mắt, giống như là nhìn thấy được một chuyện khó tin nhất trên thế giới vậy, nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi to ra của Trâu Úc, biểu tình nhất thời trở nên vô cùng khủng bố. Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng mà nói:



- Có phải là do Thai Chi Nguyên không? Có phải các người đã kết hôn rồi không? Nếu như hắn dám bỏ mặc em, tôi sẽ giết chết hắn!



- Lý Cuồng Nhân!



Trâu Úc vừa nghe những lời này, liền biết hôm nay coi như xong rồi. Nàng sợ hắn sắp sửa bạo lên rồi đả thương người bừa bãi, sắc mặt tái xanh, vội hét lên:



- Chuyện này không quan hệ gì tới Thái Tử ca ca cả.



Hứa Nhạc giật mình nhìn một màn trước mắt hắn. Gã Trung Tá thiếu niên này thân phận hẳn là vô cùng khủng bố, rõ ràng cũng là một trong những người theo đuổi Trâu Úc. Chỉ là đối phương nếu đã biết thân phận của Thai Chi Nguyên, cư nhiên lại còn dám nói đánh là đánh, giết là giết? Chẳng lẽ gã thiếu niên quân nhân này quả thật là kẻ điên sao?