Gian Khách

Chương 2112 : Cuộc sống

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Lý Cuồng Nhân đúng là nhân vật khủng bố mà hắn từng gặp được từ trước tới giờ. Một trận chiến trong Lâm Viên lúc nãy đúng là hung hiểm đến cực điểm, ba cú đấm đánh tới liên tiếp, như sấm như chuy kia, thật sự làm người ta kinh tâm động phách. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, gã sĩ quan thiếu niên kia đến thời khắc cuối cùng cũng thật sự đã động tới một chút sát ý nhàn nhạt...



Nếu không phải Hứa Nhạc có được sức mạnh cường hãn nhất trên thế giới này, căn bản cũng không có cách nào ngăn cản được... Cho dù như thế, cuối cùng vẫn là suýt xảy ra vấn đề.



Điều khiến cho hắn kinh tâm động phách chính là, chẳng lẽ Phong Dư đại thúc... có quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia hay sao?



Bạn sẽ ủng hộ cho dịch giả 0 Điểm khi đọc bài viết này:



************* :



Lý Cuồng Nhân được xưng là đánh khắp Quân đội vô địch thủ, ngay đêm hôm đó âm thầm tiến vào Bệnh viện Lục Quân, đương nhiên là sử dụng một cái tên giả. Cuộc đời của vị sĩ quan thiếu niên 16 tuổi này chưa từng gặp qua bất kỳ thất bại gì, bất luận là tính khí trẻ con chưa hết, hay là ngạo khí của vị sĩ quan trẻ tuổi nhất Liên Bang, hắn cũng đều không có khả năng đồng ý cho cái tin tức dọa người này truyền khắp thiên hạ được.



Trận giao thủ giữa hai người trong Lâm Viên quả thật cực kỳ nguy hiểm, dưới loại tình huống đó, nếu ai mà nương tay, liền chỉ có một con đường chết. Cuối cùng hai người cũng đều còn sống, cũng không có gây ra đại sự gì, thuần túy chỉ là do vận khí mà thôi. Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân đánh nhau ba quyền một chưởng, ngoan độc đến cực điểm. Thời khắc cuối cùng chính là bởi vì cảm giác một tia lực lượng hài hòa mà cổ quái kia, bộc phát từ bốn cánh tay của hai người, đánh hai người văng ra.



Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân cũng đều rất rõ ràng, lúc ấy tình hình trong đó nếu đổi lại là một cục diện khác, chỉ sợ một trong hai người tất sẽ có một người lo chuyện hậu sự...



Thông qua một trận phong ba tại Lâm Viên này, tin tức vị thiên kim của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng mang thai trước khi kết hôn, giống như là được chắp thêm một cặp cánh vậy, trong thời gian cực ngắn đã truyền khắp nơi trong xã hội thượng tầng của Thủ đô. Mọi người sau khi giật mình, cũng không khỏi mang theo vài phần nghiền ngẫm, nghĩ thầm Trâu Phó Bộ trưởng đến tột cùng sẽ xử lý việc này như thế nào... Thai Gia luôn luôn trầm lặng mà thần bí, có thể nào bỏ qua chuyện nhục nhã này hay không?



Tuyệt đại đa số mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi kia. Ở trong mắt xã hội thượng tầng của Liên Bang, gã Thiếu Úy này chỉ là một điểm tạo scandal mà thôi, bản thân cũng chẳng có chỗ nào đáng để người ta chú ý cả.



Rất nhiều người không tin mắt mà chú ý, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không có chú ý tới trận xung đột giữa Lý Cuồng Nhân và gã Thiếu Úy văn phòng kia. Lâm Bán Sơn, ông chủ phía sau của Lâm Viên, tự nhiên là người cực kỳ biết nhìn người, ngay khi sự kiện xảy ra, hắn thông qua mạng lưới inte, ngồi tại nhà đã trực tiếp xem lại cảnh tượng thông qua hệ thống ghi hình bí mật của Lâm Viên. Sau khi xem xong, hắn chỉ cười cười, nói một câu:



- Không thể ngờ nổi Lý Cuồng Nhân đánh nhau lại cũng bị thiệt thòi, thật đúng là khiến người ta giật mình mà.



Lâm Bán Sơn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, trong Thất Đại Gia Tộc nổi tiếng mà một tay ăn chơi. Khả năng nhìn người theo tiêu chuẩn mỹ học tuyệt đối của hắn cũng sớm đã được mọi người công nhận từ lâu. Câu bình luận này mấy ngày sau truyền về đến Thủ đô, không khỏi khiến vô số người phải một lần nữa nhìn kỹ lại sự kiện xảy ra tại Lâm Viên đêm đó.



Mọi người bắt đầu chú ý tới gã thanh niên Thiếu Úy văn phòng kia, mặc dù ngoại trừ một số thế lực thông qua điều tra biết được tên tuổi của hắn, gã Thiếu Úy này vẫn là một hạng người vô danh. Nhưng mà có thể sẽ trở thành con rể tương lai của Trâu Phó Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, phỗng tay trên phi tử tương lai của Thái Tử gia Thai Gia, có thể đánh nhau ngang tay với gã thiếu gia điên cuồng của Phí Thành Lý Gia kia... bất luận hắn là hạng người vô danh thế nào đi nữa, cũng chắc chắn sẽ trở nên nổi danh.



Trong tầng lớn xã hội Liên Bang này, do Thất Đại Gia Tộc cùng với mấy gã chính khách, quan chức Quân đội hợp lại tạo thành tầng lớp thượng lưu, khinh miệt sự tồn tại của Pháp luận, bỏ mặc sự quản lý của Hiến Chương, khống chế trong tay tuyệt đại bộ phận tài nguyên cùng với tin tức của xã hội nhân loại... Đó chính là bộ mặt thật sự của tầng lớp thượng lưu. Từ khi Hiến Lịch bắt đầu từ vô số vạn năm trước, toàn bộ xã hội Liên Bang đã tồn tại trong cục diện như vậy, loại cục diện này đã vững vàng suốt mấy vạn năm rồi. Mà cái gã Thiếu Úy văn phòng Hứa Nhạc kia, cũng giống như là một hòn sỏi nhỏ vô tình rơi vào trong mặt hồ phẳng lặng vậy, tạo ra một làn sóng chấn động nhỏ, có chút đột ngột, khiến người ta chú ý.



Bất quá Hứa Nhạc lúc này vẫn như cũ chỉ là một đề tài nói chuyện phiếm thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhắc tới trong những lúc trà dư tửu hậu của xã hội thượng tầng Liên Bang mà thôi.



Vô số năm qua, trong tầng lớp công dân Liên Bang, những người vĩ đại mới cũng không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần. Những nhân vật vĩ đại kia từ dưới hạ tầng xã hội mà đứng lên, cuối cùng đem cuộc đời của mình dấn thân vào vị trí mà hắn mong ước, được tiếp nhận sau đó đồng hóa, trở thành một bộ phận bên trong, tạo thành cái tầng lớp thượng lưu này.



Trong suy nghĩ của cái giai tầng khống chế cả Liên Bang này, Hứa Nhạc nếu sau này có thể kết hôn với Hứa Nhạc, như vậy tương lai cũng sẽ được cái tầng lớp thượng lưu này chấp nhận. Dù vậy, hắn cũng chỉ sẽ giống như là một kiểu mẫu nào đó trong số vô số kiểu mẫu mà thôi, tự nhiên cũng không cần tập trung quá nhiều lực chú ý vào hắn. Bọn họ căn bản cũng không biết mối quan hệ chân thật giữa Hứa Nhạc và Trâu Úc.



Mấy gã đại nhân vật chân chính bên trên kia, lại càng không quan tâm đến một màn phát sinh trong Lâm Viên kia. Ít nhất mấy nhóm thế lực trong xã hội thượng tầng của Liên Bang đang duy trì vị Châu Trưởng La Tư cùng với vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm cũng sẽ không chú ý tới hắn. Mặc dù cái tên Hứa Nhạc này cũng đã bắt đầu xuất hiện trên rất nhiều tư liệu khác nhau.



Nếu có một ngày nào đó, Hứa Nhạc có thể biểu hiện ra được năng lực nào đó đáng chú ý, với mối quan hệ giữa hắn với Thai Gia và Trâu Gia, có lẽ những thế lực khổng lồ mà ẩn núp trong bóng tối kia sẽ bắt đầu xuất hiện mà lung lạc hắn... Nhưng mà đối với mấy đại nhân vật kia mà nói, một màn xảy ra tại Lâm Viên kia, chỉ là những gã thanh niên ăn no không có việc gì làm nên tranh giành tình nhân với nhau mà thôi. Hứa Nhạc mặc dù biểu hiện ra lực chiến đấu kinh người đến thế nào, cũng sẽ không khiến cho bọn họ có bất cứ bận tâm để ý gì.



Dù sao hắn cũng không phải Lý Cuồng Nhân, phía sau lưng thực lực điên cuồng kia, còn có một gia tộc nữa, một vị Thần đứng ở phía sau hắn...



o0o



Phí Thành, bên bờ Bình hồ, trước mặt Tuyết sơn.




o0o



Bên ngoài phòng ngủ, Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia. Mặc dù Trâu Úc cũng không nói gì, nhưng từ những lời nàng đã nói trước đây, cho tới hành động khi nãy, đối phương khẳng định sẽ không rời đi.



Hắn mẫn cảm đoán được ý tưởng trong lòng cô gái đang mang thai này.



Trâu Úc cũng không biết phiền toái của hắn là cái gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân mình là thiên kim của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, là cô gái có mối quan hệ tốt đẹp với Thai Phu Nhân, dù cho có là phiền toái gì trong Liên Bang đi chăng nữa, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh Hứa Nhạc, tự khắc cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn một chút.



Hắn đi vào phòng tắm, thống khoái tắm một trận, sau đó khoác khăn tắm đứng trước gương, bắt đầu cẩn thận cạo râu, bắt đầu cẩn thận cạo đi đường nối nhỏ giữa hai chân mày trên trán mình. Hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve cái thủ trạc kim loại lạnh lẽo trên cổ tay của mình, xác nhận vị trí của câu gậy kích điện mới chế tạo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cặp lông mày giống như hai thanh phi đao của mình trong gương, trầm mặc thật lâu không nói gì.



Sự thay đổi của Trâu Úc, khiến cho trong lòng Hứa Nhạc chợt có chút vui vẻ lên, sinh ra một tia ấm áp cùng vui vẻ nhàn nhạt.



o0o



Mấy ngày sau, cuộc sống của Hứa Nhạc hoàn toàn trái ngược với cảnh giác của Hứa Nhạc, vẫn như cũ bình tĩnh mà an bình... tựa hồ sự kiện trận chiến bên trong Lâm Viên với Lý Cuồng Nhân hoàn toàn không có phát sinh những ảnh hưởng xấu gì. Buổi sáng mỗi ngày, hắn đều chuẩn bị sẵn điểm tâm và cơm trưa, ghi giấy để lại nhắc nhở Trâu Úc lấy thức ăn trong tủ lạnh bỏ vào lò viba hấp lên rồi ăn, các thứ thuốc cần uống, giờ giấc uống... Sau đó hắn lại leo lên chiếc ô tô màu đen không biển hiệu, thông qua đường cao tốc số 2, xuyên qua đại lộ Hoắc Kim và tòa nhà của Bộ Tài Chánh, đi tới sở làm tại Học Viện Quân Sự I.



Giáo sư Trầm lão vẫn còn nằm viện như cũ, cũng không biết cụ thể là bệnh gì. Với độ tuổi hiện tại của vị Giáo sư gì này, đại khái chắc cũng là tới thời khắc bi ai trăm bệnh đổ xuống người rồi. Có đôi lúc Hứa Nhạc từng nghĩ, mình thân là nhân viên nghiên cứu trợ lý duy nhất của Giáo sư Trầm lão, có phải là nên chạy đến Bệnh viện thăm hỏi một chút, nhưng hắn lại cũng không có cách nào liên lạc với Giáo sư Trầm được... Bọn quan chức cấp cao của Sở Nghiên Cứu cũng không có phản hồi bức y mail hắn hỏi thăm địa chỉ của ông.



Bận rộn cả ngày tại phòng thí nghiệm của Sở Nghiên Cứu, Hứa Nhạc lại leo lên cỗ xe ô tô màu đen, quay trở lại căn phòng trọ đơn giản tại Vọng Đô, bắt đầu làm cơm chiều, bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho cơm trưa ngày mai, bắt đầu làm việc nhà, bắt đầu tận dụng mạng lưới inte tìm kiếm một số tư liệu cùng với những dụng cụ hắn cần. Có đôi khi hắn cũng giúp Trâu Úc gội đầu, mái tóc đen óng ả của nàng dưới những ngón tay thon dài và trầm ổn của hắn càng ngày càng suôn mượt...



Hiện tại hắn cũng thỉnh thoảng ngẫu nhiên trò chuyện với Trâu Úc đôi câu, không khí giữa hai người cũng đã càng ngày càng tốt hơn, chỉ là sau khi Trâu Úc lần thứ hai hỏi hắn về chuyện trước đây của Thi Thanh Hải, Hứa Nhạc chợt phát hiện hình như mình cũng không kiếm ra đề tài nào mới để mà tán gẫu nữa, hoặc nói chính xác hơn là, giữa hai người cũng không có quá nhiều thứ để tán gẫu.



Cuộc sống cứ như vậy từng ngày từng ngày một trôi qua, nhìn bên ngoài thì bình thường buồn tẻ, nhưng kỳ thật lại là bình an và tĩnh lặng.



Trong cái cuộc sống bình tĩnh như dòng nước chảy này, điều duy nhất làm cho Hứa Nhạc cảm thấy có chút kích động và hưng phấn chính là, hiện tại trong hoàn cảnh một mình hắn độc chiếm cả phòng thí nghiệm, rốt cuộc cũng khiến cho toàn bộ những thiên phú trong phương diện máy móc của hắn cũng đã được hoàn toàn thể hiện ra, những nghiên cứu đối với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ đã đạt tới thời khắc quan trọng!



Dưới sự trợ giúp của đám sơ đồ thiết kế không lĩnh vực nào mà không có ở trong đầu của hắn, Hứa Nhạc tin chắc rằng, chỉ cần cho mình đầy đủ thời gian cùng cơ hội thí nghiệm, hắn nhất định có thể hoàn thành việc cải tạo hệ thống cảm ứng ý nghĩ, sau đó có thể thuyên chuyển luồng lực lượng trong cơ thể mình mà trực tiếp khống chế robot.



Nếu có thể thành công, không hề nghi ngờ là hắn sẽ hoàn thành một bước đột phá mang tính cách mạng đối với phương thức khống chế robot của Liên Bang. Chỉ đáng tiếc là, phương thức này chỉ có thể để một mình Hứa Nhạc sử dụng, hoặc là Phong Dư đại thúc, hoặc là... Phí Thành Lý Gia mà thôi...



Hứa Nhạc có thể hoàn thành được chuyện này, ngoại trừ dựa vào hệ thống cơ sở dữ liệu khổng lồ trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, một kho thiết bị tinh tế phong phú, mà quan trọng hơn nữa là trong những năm trước đây, dưới sự chỉ đạo không chính thức của Phong Dư đại thúc, đã tạo nên một nền tảng thực tiễn vững chắc cho hắn.



Mà quan trọng nhất, đương nhiên chính là mấy cái sơ đồ thiết kế kỳ quái bên trong đầu của hắn.



Mấy cái sơ đồ thiết kế kia mơ hồ đã vượt khỏi trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của Liên Bang, mặc dù cũng không phải là vô cùng hoàn mỹ, thậm chí có những sơ đồ thiết kế hoàn toàn không thể nào hiểu được... nhưng mà có chút kỳ quái chính là, mặc dù những bảng sơ đồ thiết kế kia rất hoang đường về lý thuyết cũng như cấu tạo, nhưng lại mang đến cho Hứa Nhạc những linh cảm rất lớn. Nếu không có những sơ đồ thiết kế này kích phát và trợ giúp hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng chỉ dựa vào một mình hắn mà hoàn thành việc cải tạo toàn diện hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ như vậy.



Phải biết rằng cho dù là bất cứ ngành nghiên cứu nào của Liên Bang, cũng phải dựa vào cơ sở thiết kế mô phỏng ban đầu, kết hợp với vô số lần thử nghiệm, thực nghiệm mới có được kết quả, chưa từng nghe nói qua có vị chuyên gia nào, có thể một mình hoàn thành việc cải tạo cả một hệ thống như vậy. Dưới hoàn cảnh không một ai biết được, tại một phòng thí nghiệm của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu công ty Quả Xác, có một gã thiếu úy văn phòng trẻ tuổi, làm ra được một thành quả nhất định sẽ khiến rất nhiều người khiếp sợ.



Chỉ là Hứa Nhạc cần phải có cơ hội thực nghiệm, như vậy hắn cần phải được cùng với robot một mình tiến hành, thậm chí là phải tiếp xúc một thời gian dài nữa. Mà chuyện này lại tương đối khó khăn. Robot của Liên Bang thuộc lại tuyệt đối bí mật, với quyền hạn hiện tại của Hứa Nhạc mặc dù có thể tiếp cận với những tư liệu của nó, nhưng đương nhiên không có cách nào yêu cầu tiếp cận một con robot thật sự được.



Muốn đem những bản thiết kế giả thuyết trên màn hình kia chuyển hoán thành sự thật tồn tại, Hứa Nhạc nhất định phải giải cho được mấy cái nan đề mà Bộ Công Trình đã đưa ra kia, như vậy mới có thể đủ quyền hạn đi vào khu vực trung tâm của Bộ Công Trình, từ đó tiến hành thực nghiệm những lý thuyết của mình.



Nhưng mà nan đề này lại tập trung vào hệ thống song động cơ, cũng là vấn đề duy nhất mà Hứa Nhạc có thể nghiên cứu được hiện nay. Hắn kinh ngạc nhìn mấy cái bản vẽ trên mặt bàn kia, mặt mày nhanh chóng nhăn lại... Hệ thống động lực rắc rối này, hoàn toàn bất đồng với hệ thống thu thập tín hiệu cảm ứng ý nghĩ. Đừng nói là đưa ra phương án giải quyết hữu hiệu, chỉ nói đến việc hiểu được những tính toán khủng bố của hệ thống toán lượng tử cùng với quỹ tích điện lưu phun kia thôi, cũng đã là vô cùng gian nan rồi...