Gian Khách

Chương 2115 : Ra đi

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Hứa Nhạc không biết nên trả lời như thế nào.



Hai năm trước, hắn vẫn chỉ là một gã học trò nhỏ, đi theo một vị đại thúc kỳ quái học hỏi về sửa chữa đồ điện, sống một cuộc sống bình dị tại một tinh cầu quặng mỏ xa xôi mà thôi, chỉ là đối với phương diện sửa chữa máy móc có hứng thú mạnh mẽ cùng với chút thiên phú. Hắn cũng đã từng có lý tưởng cuộc đời là sẽ được đi vào Công ty Cơ khí Quả Xác đỉnh cấp mà làm việc. Nhưng mà khi hắn thật sự trở thành một nhân viên nghiên cứu trong Công ty Cơ khí Quả Xác, trực tiếp nhận được quân hàm Thiếu Úy, chân chính tiến nhập vào mảnh đất trung tâm lĩnh vực nghiên cứu của Liên Bang, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn thích ứng với loại chuyển hoán cuộc sống như thế này.



Đúng như câu ngạn ngữ kia của Liên bang, khi mà những cảnh tượng trong mộng biến thành hiện thực trước mắt ngươi, ngươi vẫn như là người đi trong mộng vậy.



Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, cùng với ba đại Học Viện Quân Sự, Viện Khoa Học Liên Bang, kỳ thật đều thuộc về một hệ thống, đối với Hứa Nhạc mà nói, đây là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Cái mà hắn quen thuộc chính là những sợi kim loại lạnh lẽo cùng với những cấu kiện vi mạch phức tạp kia, thế nhưng lại chưa quen được với những quy tắc vận hành của thế giới này.



Nghe được lời nói mang theo một tia trào phúng cùng với hơi tức giận của vị Giáo sư Trầm Lão kia, hắn lâm vào trầm mặc. Bây giờ hắn mới hiểu ra, hóa ra cái giới Khoa học nhìn qua vô cùng tinh thuần kia, so với thế giới của đám cô nhi ở Đại khu Đông Lâm, bản chất cũng không có cái gì khác nhau cả.



Nói đến cũng phải, quyền lực này cũng giống như là cái bánh lớn đầy ngon ngọt, mấy gã đại nhân vật đứng ở bên trên kia, làm sao có thể cho phép một gã tiểu tử không có chút tiếng tăm gì như mình, thông qua việc nghiên cứu chế tạo thành công một thế hệ robot mới của Liên Bang, chạy đến mà ôm trọn cả một cái bánh ngọt khổng lồ như thế?



- Cậu cũng không cần lo lắng quá. Ít nhất hiện tại ta vẫn còn sống...



Nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc, Giáo sư Trầm Lão bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh của mình mấy chục năm trước, có chút vất cả mỉm cười, nói:



- Ta nghĩ, bất luận là Viện Khoa Học hay là Sở Nghiên Cứu, hay là mấy tên gia hỏa đứng đầu các ban ngành nghiên cứu của Liên Bang, hẳn là còn chưa có lá gan đi cướp đoạt cái gì đó của ta...



Hứa Nhạc có chút gian nan mỉm cười.



- Tranh thủ lúc ta còn sống, mau mau đem chuyện đó làm cho xong đi.
Hứa Nhạc cảm thấy vận khí trong cuộc sống nhân sinh của mình không tệ, mặc dù xảy ra vô số những rắc rối phiền phức, nhưng từ khi bắt đầu tại Đại khu Đông Lâm, hắn liền thường xuyên gặp được không ít quý nhân. Cái gọi là quý nhân, chính là những người thật lòng thật dạ trợ giúp mình. Phong Dư đại thúc cũng vậy, Giáo sư Trầm Lão cũng vậy...



o0o



Ngày hôm sau, hắn vẫn như trước trầm mặc đi vào Sở Nghiên Cứu, nhưng mà trên đường đi đến phòng thí nghiệm, tâm tình của hắn càng lúc càng trở nên quái dị hơn, bởi vì những gã đồng sự trên đường hắn đi tới, đều đặc biệt chào hỏi hắn nhiều hơn, hơn nữa đều một mực dùng một ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn.



Tại trước cửa phòng thí nghiệm, hắn nhìn thấy mấy gã quân nhân mặc quân phục. Bọn họ hẳn là những Chủ quản ngành Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác. Bọn họ không có quyền hạn đi vào phòng, nên đám quân nhân quan chức này chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng thí nghiệm mà chờ đợi.



- Thiếu Úy Hứa Nhạc?



- Phải!



- Thông báo cho anh một chuyện...



Hai tay Hứa Nhạc chợt nắm chặt lại, có chút không dám tin vào tin tức mà mình vừa nghe được. Cái gói nhỏ mà hắn đang cầm trong tay, đã bị hắn nắm lại có chút biến dạng.



Cái gói này đựng bánh rán mật, hắn mua cho Giáo sư Trầm Lão. Ngày hôm qua vị Giáo sư già này có nói, mặc dù răng cỏ của ông ta cũng không còn tốt lắm, nhưng ông ta rất muốn ăn nó.



- Bánh rán mật đã mua đến rồi... Giáo sư Trầm Lão... Sao ông vội ra đi như vậy...?