Gian Khách

Chương 2118 : Lễ tang

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


- Trong Liên Bang từ khi nbào thì xuất hiện một người giống như cậu vậy, trong mắt không hề có cấp trên là gì!



Vị quan chức Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, quân hàm chính thức là chức Thượng Tá văn phòng. Hắn ngồi trên ghế trong phòng làm việc của mình, lớn tiếng khiển trách. Hắn nhìn gã nhân viên trợ lý nghiên cứu tướng mạo bình thường đứng trước mặt của mình, nghĩ đến người này hôm qua dám ngăn cản mình trước cửa phòng thí nghiệm, hơn nữa một màn này lại xảy ra ngay trước mặt vị Chủ quản Kỹ thuật của công ty nữa... Nên trong trái tim tràn ngập quyền uy của hắn lúc này cũng đã bốc lên lửa giận.



- Từ ngày hôm nay trở đi, cậu bị điều tới Cục Hậu Cần.



Chủ nhiệm khinh miệt nhìn thoáng qua Hứa Nhạc, loại thủ pháp sử dụng quyền lực trong tay đùa bỡn thuộc cấp như thế này, khiến cho tâm tình của hắn trở nên thư thái hơn rất nhiều. Hắn trực tiếp đem tờ văn kiện quyết định trong tay ném thẳng về phía Hứa Nhạc, hùng hùng hổ hổ nói:



- Từ nay về sau, cậu xem tôi đùa chết cậu như thế nào!



Hứa Nhạc cúi xuống nhặt kiện hồ sơ điều động nằm dưới chân mình, mở ra tờ văn bản đọc lướt qua một cái, phát hiện mình đã bị điều đi ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm... Địa điểm làm việc sắp tới là chỗ cách bãi đậu xe không xa.



Từ một gã nhân viên nghiên cứu biến thành một gã tạp vụ, không hề nghi ngờ đây là một loại nhục nhã cùng với đả kích vô cùng trầm trọng. Nhưng mà vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh này ngược lại làm cho gã Chủ nhiệm kia cảm thấy có một tia không ổn.



Tối ngày hôm qua Trâu Úc đã giúp hắn phân tích tình huống. Mặc dù nói hiện tại trong tay của hắn đã có bản hợp đồng giữa Giáo sư Trầm Lão cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác, có thể ngăn cản những người đó tự tiện đi vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão, nhưng mà bản thân hắn vẫn như cũ thuộc về quyền quản lý của Sở Nghiên Cứu Công ty Quả Xác và Bộ Quốc Phòng. Chỉ cần có mệnh lệnh điều động từ một người nào đó, những người đó liền có thể đuổi hắn tới một nơi xa xôi nào đó, cướp đoạt quyền hạn của hắn, khiến cho hắn cũng không thể tiếp tục đến gần phòng thí nghiệm nữa.



Không thể tới gần phòng thí nghiệm, tự nhiên không có cách nào để ngăn cản những người đó đi vào phòng thí nghiệm được.


Vị Trâu Phó Bộ Trưởng này cũng có thể nói là đại diện giao tiếp của Quân đội Liên Bang, cùng với các đại biểu của ba đại Học Viện Quân Sự và giới Khoa học của Công ty Cơ khí Quả Xác có quan hệ vô cùng chặt chẽ. Lễ tang của Giáo sư Trầm Lão hôm nau, Quân đội Liên Bang nhất định phải phái tr một nhân vật đại biểu có phân lượng nặng một chút, đó chính là nguyên nhân về sự xuất hiện của vị Trâu Phó Bộ Trưởng này ở đây.



Hứa Nhạc liếc mắt nhìn vị Trâu Phó Bộ Trưởng này, nghĩ đến lúc trước khi vị Phó Bộ Trưởng này đến bắt tay với Giáo sư Trầm, cũng đã từng liếc mắt nhìn qua mình một cái, tâm tình liền trở nên có chút quái dị một chút. Đối phương khẳng định đã biết được mình là ai, mà đứa nhỏ trong bụng của Trâu Úc...



Hắn từng có mấy lần suy đoán xem cảnh tưởng gặp mặt với cha của Trâu Úc sẽ như thế nào... Nhưng mà nói thế nào cũng không ngờ tới, lại là gặp nhau tại một buổi tang lễ như thế này. Vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống sau khi đọc lớn bức thư tay do chính Tổng Thống tiên sinh viết, lại nhẹ giọng nói chuyện với Giáo sư Trầm vài câu, biểu đạt một chút sự an ủi của mình, sau đó tháo đóa hoa màu trắng nhỏ trên ngực mình, nhẹ nhàng ném xuống lòng mộ sâu.



Có người bắt đầu, liền có người tiếp theo, và có người kết thúc. Những người tham gia vào tang lễ, đều đem đóa hoa trắng nhỏ trước ngực mình ném xuống mộ. Trên cỗ quan tài màu đen, tựa hồ có một tầng tuyết trắng tinh vậy.



Vị Cố vấn Khoa học tiên sinh có việc nên rời đi trước, lễ tang dần dần kết thúc... Vị Trâu Phó Bộ Trưởng đại biểu cho Quân đội Liên Bang cũng chưa có bỏ đi. Ông ta cùng với Viện Trưởng Học Viện Quân Sự I đứng ở hàng cây gần khu mộ nhẹ giọng nói với nhau gì đó.



Hứa Nhạc vẫn cầm chiếc ô che mưa, cùng với Giáo sư Trầm không ngừng đáp lễ với những người đến viếng... Đột nhiên, bàn tay đang cầm ô của hắn chợt nắm chặt lại, chậm rãi quay đầu đi.



Chỉ thấy chỗ gần khu mộ, dưới tàng cây lúc này chỉ còn lại một mình Trâu Phó Bộ Trưởng. Đối phương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lãnh liệt còn mang theo một tia dò xét.



Hứa Nhạc híp cặp mắt lại, cũng không có không lẽ phép đối diện trực tiếp với vị đại nhân vật này, mà là cúi đầy, nhẹ giọng nói bên tai Giáo sư Trầm mấy câu gì đó, đem chiếc ô đưa lại cho ông ta, lúc này mới đội mưa phùn, chậm rãi đi về phía tàng cây.



Vị Chủ nhiệm Phòng 3 Sở Nghiên Cứu kia vừa mới tiễn bước vị Cố vấn Khoa học của Tổng Thống xong, đang chuẩn bị nắm lấy cơ hội hiếm có này, lại thân cận một chút với vị Trâu Phó Bộ Trưởng đằng kia. Chợt hắn nhìn thấy gã nhân viên trợ lý trẻ tuổi mà hắn cực kỳ ghét cay ghét đắng, đang hướng về phía vị Trâu Phó Bộ Trưởng mà bước qua, trong lúc nhất thời không khỏi dừng bước, trong lòng chợt dâng lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt.