Gian Khách

Chương 2128 : Sự tồn tại vĩ đại không được biết đến

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Đối với trẻ con mà nói, tất cả mọi thứ ngoài cái nôi là những thứ nó sợ nhất và cũng mong hướng tới nhất. Đối với con người viễn cổ mà nói, tất cả mọi thứ ở núi là những thứ họ sợ và hướng tới nhất. Đối với một công dân Liên Bang hiện đại mà nói, tấm màn vũ trụ tối đen không thấy tận cùng là thứ họ sợ và mong hướng tới nhất.



Chỉ hướng tinh thần mà con người sợ nhất, lĩnh vực hiếu kỳ mong hướng tới nhất, đều ở hai chữ ‘không biết’.



Hứa Nhạc lúc này cũng đang rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ và mong hướng tới, Hiến Binh được trang bị vũ trang đã xông vào, hắn lập tức sẽ bị bắt, nhưng hắn vốn không kịp suy nghĩ đến những chuyện đó, bởi vì hắn lúc này lại rơi vào trong giấc mơ màu đen, nhìn thấy những lời lặp lại về chủ động liên hệ vụt lên trước mắt mình.



Đầu bên kia của giấc mơ màu đen này là gì? Đối phương tại sao lại chủ động liên hệ với mình? Cái gì là chủ động liên hệ? Chuyện này chắc chắn không phải là ảo giác, nhưng sắp lại dọa chết Hứa Nhạc. Chuyện này chắc chắn không phải là chứng động kinh, nhưng cảm giác chân thực của Hứa Nhạc rằng mình đang sắp phát điên rồi.



Quá khứ, hắn vẫn luôn cho rằng giấc mơ màu đen và những bức vẽ ẩn sâu trong đầu theo đó mà đến, đều là vấn đề mà chip vi mạch ngụy trang của Phong Dư đại thúc để lại cho mình gây ra, vậy thì giờ này phút này, hắn cuối cùng cũng có một suy nghĩ khác.



Sự tồn tại của đầu bên kia giấc mơ màu đen dường như có trí tuệ, có thể trả lời, nhưng lại không biết là tồn tại thế nào.



Cơ Giáp Sư Dư Phùng, người đương sự trong sự kiện cấp độ I của Cục Hiến Chương, không còn nghi ngờ gì, đó là một quái vật lớn nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây trong Liên Bang. Nhưng cho dù là quái vật này, khi đối diện với thiếu niên Hứa Nhạc, cũng phải tán thưởng sự điềm tĩnh lạnh lùng của người này ở mặt thiên phú về máy móc.



Người bình thường khi lâm vào cảnh này, chỉ sợ là sớm đã vì sợ hãi mà ngã xuống đất, nhưng Hứa Nhạc vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ.



Qua một thời gian suy nghĩ có lẽ là dài nhưng hoặc cũng là ngắn, dường như trong tiềm thức, trong đầu Hứa Nhạc đã có một quyết định như vậy.



Có sự vật có thể đi vào trong đầu và nói chuyện với mình, điều này thật vô cùng hoang đường, ai cũng không thể nào nhất thời chấp nhận được. Hứa Nhạc không hiểu, không rõ, nhưng trong sự sợ hãi có thừa, lại có một sự tò mò cực độ với sự tồn tại của đầu bên kia giấc mơ màu đen. Đây là một bệnh nghề nghiệp được nuôi dưỡng từ nhỏ của một kỹ sư, tình hình lúc này càng làm hắn muốn đánh cược.



Cây búa hiệu Thái Bình đập phá bốn phía, Kho dữ liệu Trung tâm lại dùng một phương thức mà Hứa Nhạc không thể biết, đem những mô hình dữ liệu liên quan đến động thái lượng tử và toàn bộ công thức hàm số chuyển tới khu dự trữ. Hiến Binh được trang bị vũ khí đã xông vào, bản thân sắp bị bắt, sẽ không thể nào tiếp tục ngăn chặn được hiệp định vô sỉ đó của đám người Thiết Toán Lợi Gia và Viện Khoa Học Liên Bang.




Chính lúc một hàng người sắc mặt nghiêm nghị bước ra ngoài phòng thí nghiệm, Hứa Nhạc bị kẹp giữa hai Hiến Binh cuối cùng từ từ tỉnh lại, đồng tử hắn trở lại bình thường, sắc mặt tái nhợt trong thoáng chốc vẫn chưa thể đỡ hơn.



Đôi mắt Hứa Nhạc hiện ra một sự mơ hồ, một tia vui sướng, một tia độc địa… và một tia sợ hãi.



Dữ liệu trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão toàn bộ đã được chuyển dời vào đầu hắn, còn sự tồn tại không biết đến kia, cũng theo yêu cầu của hắn, động tay chân một chút vào những dữ liệu trong phòng thí nghiệm. Tất cả đều rất hoàn hảo, nhưng sự hoàn hảo này lại không biết đến từ đâu, trong lòng hắn dĩ nhiên thấy sợ hãi.



Hình ảnh quá trình dòng dữ liệu vào trong đại não của hắn, cùng với quá trình thuyên chuyển xác nhận cuối cùng, khiến Hứa Nhạc hiểu được một chuyện.



Trong giấc mơ màu đen đã trải qua trong Bệnh viện Quân Khu I, những bản vẽ cấu tạo đã nhìn thấy, và những chuyện trải qua ngày hôm nay giống nhau như đúc. Điều này khẳng định không phải là ảnh hưởng do chip vi mạch của Phong Dư đại thúc để lại tạo ra. Bên đầu kia của giấc mơ màu đen, rốt cuộc… là thứ gì?



Có thể trong chớp mắt xác nhận những công văn pháp luật điện tử trong chung cư Vọng Đô mà mình để lại, có thể phá tan lớp phòng ngự của Kho dữ liệu Trung tâm Liên Bang, dễ dàng chuyển dời thậm chí sửa lại dữ liệu đã được bảo mật điện tử trong phòng thí nghiệm, có thể đưa những dữ liệu này vào đầu của mình thông qua một thủ pháp nào đó…



Thứ đó có thể chui vào đại não của mình, có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, đưa ra những hồi ứng máy móc nhưng lại giống như có sinh mệnh, dường như không ở nơi nào không có, không cái gì là không thể làm.



Mồ hôi làm ướt sũng tóc hắn, chảy xuống trán hắn. Dưới sự bao vây của Hiến Binh được tranh bị vũ khí, thuận theo hành lang, dưới ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp Sở Nghiên Cứu, đi thẳng về hướng chiếc xe Quân đội.



Hứa Nhạc không hề sợ hãi vì bị bắt và những khốn khổ sau này, bởi vì trong đầu hắn lúc này, sớm đã bị sự sợ hãi với sự tồn tại vĩ đại không biết đến kia chiếm cứ đầu óc rồi.



Hắn nhớ lại lời nhận xét châm biếm của Phong Dư đại thúc năm đó với Đệ Nhất Hiến Chương, nghĩ tới quang huy chiếu rọi của Liên Bang, nghĩ tới thân phận đào phạm Liên Bang của mình, nhớ lại hàng rào điện tử, nhớ lại những hàng chữ trong giấc mơ, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn, cơ thể dần run rẩy.